Lâm Minh trầm mặt, vẻ mặt ảm đạm, nhưng vẫn buông Lê Nhược Vũ ra, rầu rĩ không vui ngồi xuống.
Lê Nhược Vũ lại nhấc miệng cười, vẫn có một chút miễn cường, cô đúng là đang cân nhắc mấy chuyện này, tạm thời không đem Hạ Ly về cũng là vì Trần Hi Tuấn, vậy thì lấy gì để phản bác lại Lâm Minh chứ? Cô không muốn lừa anh, giữa hai vợ chồng quan trọng nhất vắn là… thẳng tanh đối đãi với nhau.
“Đến ăn cơm thôi” Lê Nhược Vũ nhìn Hòa Phong vàTiểu Cảnh dịu dàng nói.
Hai đứa bé gật gật đầu, nghe lời leo lên ghế ngồi.
Lâm Minh không muốn nói, lại còn giận Lê Nhược Vũ, Lê Nhược Vũ cũng chỉ cố gắng chăm sóc hai đứa bé, thỉnh thoảng lấy đồ ăn cho anh còn bị Lâm Minh không lưu tình vứt qua bát bên cạnh.
Chỉ có điều làm Lê Nhược Vũ kinh ngạc chính là kinh ngạc chính là tay nghề Lâm Minh thế mà cũng không tệ lắm, nhưng Cô nhớ rõ ràng, trước đây anh không biết nấu cơm “Cha kén ăn không tốt” Hòa Phong lắc đầu cẩn thận nói, học dáng vẻ của Lê Nhược Vũ dùng múc cho Lâm Minh một chút đồ ăn.
Lâm Minh đem đồ ăn nuốt vào, còn hờn dỗi nhìn về phía Lê Nhược Vũ, trông như một bé trai lớn bị tủi thân làm cho Lê Nhược Vũ dở khóc dở cười, cũng lười để ý đến anh Lê Nhược Vũ xoa đầu Hòa Phong, cậu bé đã giảm sốt hơn một chút, trẻ con cứ truyền dịch mãi đối với cơ thể cũng không tốt, uống thuốc thì tác dụng phụ ít hơn một chút, Lê Nhược Vũ cân nhắc, nghiêng đầu mở miệng hỏi: ” Buổi chiều, mẹ đem các con đi sân chơi có được không?”
Hai đứa bé còn chưa kịp phấn khởi mở miệng đồng ý, lại bị Lâm Minh không chút do dự ngắt lời: “Không được!”
Cuối cùng anh cũng mở miệng nói chuyện với cô, khóe miệng Lê Nhược Vũ giương lên, cũng tiếp tục hứng thú nhìn về phía Lâm Minh.
“Vì sao?”
“Tối qua em ngất xỉuLâm Minh ngẩng đầu lên, nhìn cô thật sâu, ngữ khí kiên định: “Anh đã liên hệ với họ rồi, hôm nay em phải đi bệnh viện với anh!”
Lê Nhược Vũ bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, trong lòng lại có chút ấm áp, hóa ra buối sáng Lâm Minh dậy sớm như thế là để đi bệnh viện, phương thức quan tâm này của Lâm Minh đúng là có chút đặc biệt… đặc biệt cứng nhắc.
“Nhược Vũ?” Giọng của Trần Hy Lam vang lên trong điện thoại, đã là buổi trưa nhưng giọng cô vẫn còn ngái ngủ, hình như vẫn đang năm “Tối hôm qua sao chị không về?” Hy Lam lười biếng vươn vai một cái, hôm qua lúc cô ấy trở về đã khuya nên không để ý tới Nhược Vũ, sáng nay mới nhận ra Nhược Vũ không có ở đây.
Nhưng Lê Nhược Vũ không phải là người ham chơi, ở thành phố A cũng không quen nhiều người, lại càng không có khả năng cô ấy trở về nhà mẹ đẻ nên Hy Lam có chút hiếu kì Lê Nhược Vũ mím môi, nhẹ nhàng đáp: “Tối hôm qua tôi ở Đào Lan Uyển Chuyện này sớm muộn gì cũng phải cho Trần Hi Tuấn biết, đã như vậy đế Trần Hy Tuấn biết sớm hơn cũng tốt.
“Ö…” Nhưng điều mà Lê Nhược Vũ không ngờ là Trần Hy Lam thế mà không có phản ứng, “ð”
một tiếng liền cúp điện thoại Trái tìm Lê Nhược Vũ hơi trâm xuống, cất điện thoại đi, bất kế là thế nào thì chuyện này là lỗi của cô, lương tâm cần rứt cũng là chuyện bình thường, cô làm sao luôn cảm thấy như mình đã đùa giỡn với tình cảm của Trần Hy Tuấn?
Lâm Minh ngẩng đầu, dùng ánh mắt hỏi xem Lê Nhược Vũ đang gọi ai “Trần..” Lê Nhược Vũ còn chưa kịp nói xong thì chuông điện thoại lại vang lên, ánh mắt Lâm Minh dừng lại giật lấy điện thoại trên tay Lê Nhược Vũ.
Bên trong truyền tới giọng nữ đang gào thét: “Nhược Vũ! Đào Lan Uyển không phải là nhà trước kia của ngươi cùng Lâm Minh sao? Chị cùng Lâm Minh…
“Cô ấy ở đây với tôi” Giọng nói nặng nề của Lâm Minh truyền vào tai Trần Hy Lam qua điện thoại, nó giống như một quả bom nguyên tử làm cho Trần Hy Lam hồn bay phách loạn. Có điều Lê Nhược Vũ đã ở cùng một chỗ với Lâm Minh, theo lý mà nói cô hẳn là có quyền chất vấn Lâm Minh nhưng trước mặt Lâm Minh cô luôn cảm thấy rụt rè, hoảng sợ Hy Lam phồng má cố gắng cổ vũ bản thân phấn chấn, vừa rồi cô còn chưa tỉnh ngủ liên không có phản ứng mà cúp máy, ai ngờ gọi lại Lâm Minh liền nghe máy.