Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chuyện của cô với Hạ Đông Quân giấu cô ta, cô ta đã không tính toán rồi nhưng đây là anh trai cô ta.

Trần Hi Lam càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không đúng, nhưng không gọi được cho Lê.

Nhược Vũ, e rằng Lâm Minh đang cầm rồi Cô ta gọi điện thoại cho Hạ Đông Quân thăm nh?”

“Sao?” Giọng Hạ Đông Quân truyền đến qua điện thoại, giống như đang ngái ngủ. Trần Hi Lam rất thông minh, Hạ Đông Quân không giống như người lười nhác như vậy, nhưng cô ta quá gấp gáp nên quên mất sự chênh lệch thời gian!

“Anh đang ngủ sao?”

“Đúng vậy” Hạ Đông Quân cố ý nói nhỏ, giống như sợ ảnh hưởng đến ai đó.

“Cô bé Hạ Ly đâu?” Trần Hi Lam cẩn thận từng tí một, Hạ Đông Quân coi Hạ Ly như con gái ruột, nếu Hạ Đông Quân biết hết những chuyện này không biết sẽ buồn như thế nào.


“Đang nằm cạnh anh, con bé ngủ rất ngon”

Hạ Đông Quân bất giác mỉm cười. Mấy ngày Lê Nhược Vũ về nước, tuy Hạ Ly không khóc không quấy nhưng ngày nào cfïng bám lấy anh ấy, anh.

ấy biết Hạ Ly rất ý lại vào anh, cho nên lúc Lê Nhược Vũ không có nhà, Hạ Ly phải ở cạnh anh ấy thì con bé mới có cảm giác an toàn.

“Sao thế?” Bình thường Trần Hi Lam sẽ không gọi cho anh ấy nhưng hôm nay lại gọi lúc nửa đêm chắc chẩn là có chuyện muốn nói cho anh ấy biết. Hạ Đông Quân có chút lo lắng, anh ấy cảm giác sẽ có chuyện xảy ra nhưng lại không nói ra được chỗ nào không đúng.

Trần Hi Lam căn môi, lắc đầu: “Không có gì, chỉ là nhớ đến anh thôi, anh ngủ ngon nhé!”

“Được” Mắt Hạ Đông Quân không mở nổi, cúp máy rồi ngủ tiếp.

Tìm Trần Hi Lam đập rất nhanh, chuyện này cô ta thực sự không biết nên nói như thế nào với Hạ Đông Quân và Lê Nhược Vũ. Rõ ràng là chuyện của hai người họ mà giống như bản thân cô ta làm chuyện gì sai trái vậy.


Lê Nhược Vũ và Lâm Minh đã đi xe sắp đến nhà Hà Duy Hùng rồi. Lê Nhược Vũ thấy có chút kì lạ, Lâm Minh lại yên tâm giao con cho bọn họ, trong mắt cô, Lê Minh Nguyệt vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Đứa trẻ lớn trông đứa trẻ nhỏ…cảnh tượng này thực sự khó tưởng tượng Có điều Hòa Phong, Tiểu Cảnh lại chơi không được vui cho lắm, bọn nó thấy Hà Duy Hùng cãi nhau với Lê Minh Nguyệt lại nói thêm vào vài câu.

Lê Minh Nguyệt bĩu môi, ánh mắt tức giận bất mãn nhìn Hà Duy Hùng nói: “Hà Duy Hùng, rốt cuộc anh mua chuộc bọn nó như thế nào, sao bọn nó suốt ngày nói đỡ cho anh thế”

Hà Duy Hùng cười không nói gì, sờ đầu Tiểu Cảnh và Hòa Phong, anh ấy dựa vào ghế sô pha: “Mắt của trẻ con rất sáng, điều nay chứng minh rằng bọn nó cảm thấy anh đúng”

Tiểu Cảnh và Hòa Phong tủm tim cười vô đáng yêu: “Cô Lê Minh Nguyệt bị bắt nạt ‘Đúng vậy!”

“Ai dám bắt nạt cô! Cháu và anh sẽ đi giúp cô báo thù!” Tiểu Cảnh với dáng vẻ tức giận, tay nằm thành nắm đấm, vẻ mặt như cùng chung kẻ thù, nói với Lê Minh Nguyệt, nắm đấm nhỏ xinh đần đẫn thịt vẫn nắm chặt.

Lê Minh Nguyệt cúi đầu xuống: “Chính là mấy chú cháu nhà cháu đấy!” Bọn nó vẫn còn dáng vẻ chính nghĩa như vậy.

Miệng Hà Duy Hùngmim cười càng rộng hơn, đột nhiên anh ấy muốn có đứa con với Lê Minh Nguyệt, chame anh ấy cứ giụcanh ấy sinh con mãi, để nối dõi dòng tộc, sau này tiếp quản xí nghiệp nhà họ Hà.

Trước giờ anh ấy đều cảm thấy con cái là gánh nặng, bị giục đến nỗi ghét trẻ con, nhưng bây giờ nhìn Lê Minh Nguyệt và hai đứa trẻ nhà Lâm Minh, anh ấy dường như không còn ghét trẻ con như vậy nữa rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận