Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

”Mẹ đâu rồi?”

“Mẹ đúng là sâu lười” Âm thanh của Hạ Ly non nớt, nhưng lại giống như một chiếc đao sắc bén, từng nhát từng nhát đâm vào trái tim Trần Hi Tuấn Trần Hi Tuấn ho nhẹ một tiếng, đi ra khỏi cửa, không muốn nghe tiếp, đầu cậu ta rối như tơ vò, rốt cuộc buổi tối Lê Nhược Vũ ở lại nhà Lâm Minh, Lâm Minh còn cầm điện thoại của Lê Nhược Vũ là thế nào?

Trước kia Trần Hi Lam gọi điện thoại… Trần Hi Tuấn nhớ lại, chẳng lẽ là lúc đó?

Cậu ta không muốn hỏi, cũng không dám hỏi, cậu ta sợ thứ mà bản thân khó khăn lắm mới có được, bây giờ lại chẳng qua chỉ là một giấc mộng ảo mà thôi Hạ Ly ngắt điện thoại chạy ra ngoài, nhìn tháy Trần Hi Tuấn đang đứng ngây người ra, biểu cảm nghiêm túc, lông mày nhíu chặt lại, trong lòng thấy hơi kì lạ, nhẹ nhàng kéo ống quần Trần Hi Tuấn Nhẹ nhàng hỏi han: “Cha ơi? Cha không vui đúng không?

Trần Hi Tuấn lúc này mới sực tỉnh, nhìn Hạ Ly, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Không có, Hạ Ly đang lo cho cha sao?”

“Ừm, lúc cha cười lên trông đẹp trai hơn nhiều đó”

Trần Hi Tuấn nhìn ngắm nu cười của Ha Lý, trong lòng có vẻ ổn hơn một chút, nhưng nếu như Lê Nhược Vũ quả thực về lại bên Lâm Minh, vậy.


Hạ Ly chắc chẳn sẽ bị đón vì u ta không chỉ mất đi Lê Nhược Vũ, mà còn cả Hạ Ly…

“Hạ Ly có nhớ dì Lam không? Chúng ta gọi điện thoại cho dì ấy nhé” Trần Hi Tuấn hạ quyết tâm, mở miệng nói, Lê Nhược Vũ rốt cuộc vẫn không trở về, bây giờ cũng chỉ có Trần Hi Lam biết, đột nhiên cậu ta thấy hối hận, ban đầu tại sao không kiên trì về nước cùng với Lê Nhược Vũ.

Vậy thì nói không chừng, họ sẽ không trở thành như bây giờ.

“Anh…” Giọng Trần Hi Lam có hơi chột dạ, dường như cô đã do dự rất lâu mới tiếp điện thoại của Trần Hi Tuấn, nghĩ nghĩ rồi mới nghiến răng nghe máy.

“Ừm” Trần Hi Tuấn đột nhiên không biết mở miệng thế nào, dường như cảm thấy nói gì cũng không dúng.

Nhưng Hạ Ly lại rất vui vẻ, không ngừng gọi dì Lam Cuối cùng Trần Hi Tuấn vẫn tuỳ tiện nói hai câu rồi ngắt điện thoại, không hề nhắc chữ nào tới Lê Nhược Vũ Nhưng Trần Hi Lam lại hiểu, Trần Hi Tuấn biết, họ là anh em, cô quá hiểu Trần Hi Tuấn rồi, nếu như không vì Lê Nhược Vũ, cậu ta sẽ không đột nhiên gọi điện cho cô, trong giọng nói còn có chút thất vọng bưồn bã.


Càng huống hồ, Trần Hi Tuấn không hề nhắc tới Lê Nhược Vũ, càng khiến cô kiên định với suy nghĩ của bản thân.

Trần Hi Tuấn là anh trai cô, nếu như cậu ta không muốn hỏi Lê Nhược Vũ, cô lựa chọn quyết định làm người đó.

Càng huống chỉ mấy chuyện như tình cảm, có những lúc không nói rõ được, đối với ai cũng là tốn thương, người bên ngoài thì rõ ràng, hoặc là mới đầu cô rõ ràng, trong lòng Lê Nhược Vũ vốn dĩ chỉ có Lâm Minh Chỉ là cô thấy bất bình thay cho Trần Hi Tuấn mà thôi.

Lê Nhược Vũ bị tiếng chuông ở điện thoại đánh thức, trong nhà vệ sinh có tiếng nước, chắc là Lâm Minh ở trong đó, Lê Nhược Vũ tháy trên màn hình hiện lên hai chữ Trần Hi Lam thì nhấc máy.

“Cảnh trí, buổi chiều cô rảnh không?”

“Có?” Lê Nhược Vũ gật đầu, trong lòng vô cùng kiên định, những chuyện này, cô nên đối diện.

“Chiều nay chúng ta gặp mặt đi”

“Ừm, được thôi, cô chọn thời gian địa điểm đi rồi nhắn cho tôi” Lê Nhược Vũ đồng ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận