“Chuyện gì?”
“Việc của Trần Hi Tuấn hãy để em lo.”
“Tại sao?”
“Em đối với cậu ta thực có chút áy náy, mà anh làm việc lại cực đoan. Em không muốn vì em mà hai người lại bị thương”
“Nhưng m Ngóntay Nhược Vũ dán lên môi anh: “Đừng lo lắng, giữa em và cậu ấy đã không xây ra chuyện gì. Em chỉ coi cậu ấy là người thân Dù sao em cũng là vợ anh, là bà Lâm, em biết mà”
Môi của Lâm Minh mấp máy, nhưng Nhược Vũ dường như đã hạ quyết tâm. Anh không biết có nên đồng ý với cô hay không, “Hãy tin em, Lâm Minh”
Nhược Vũ cầm tay anh, bàn tay mềm mại, ấm áp, đan vào ngón tay của anh.
“Cho anh chút thời gian, anh suy nghĩ được không?”
Lâm Minh không trả lời, không phải anh không tin Lê Nhược Vũ, nhưng anh là đàn ông, không thể để người phụ nữ của mình một mình đi đối mặt với người đàn ông khác, còn là người đàn ông có ý đồ không đứng đản với cô ấy.
“Không tin”
Lê Nhược Vũ Tinh hiếm thấy trở nên mạnh mẽ: “Nếu hôm nay chúng ta chết ở chỗ nàylàm gì có thời gian để suy xét nữ: “Nói bậy bạ gì đó”
Lâm Minh cau mày, Lâm Cảnh vẫn đang đợi anh ở nhà, nếu xảy ra chuyện gì với bọn họ, bọn trẻ chẳng phải sẽ trở thành mồ côi..
“Anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì”
Lâm Minh thấp giọng đảm bảo, cho dù có mất mạng cũng sẽ nỗ lực hết sức để cho Lê Nhược Vũ còn sống.
“Vậy là anh đã đồng ý?”
Lê Nhược Vũ học hành vi trước đó của Lâm Minh, cố ý hiểu sai ý của anh.
“Anh đồng ý khi nào?”
“Vừa rồi” Lê Nhược Vũ cười gật đầu, nhẹ nhàng mà chủ động hôn môi Lâm Minh một cái.
“chủ tịch Lâm! chủ tịch Lâm!”
Bên ngoài cửa thang máy đột nhiên có giọng nói, đập cửa thang máy.
Lâm Minh cũng lời để ý, tiếp tục nếm thử hương vị của Lê Nhược Vũ, có lẽ anh đã trúng ‘độc’ của cô rồi..
Lê Nhược Vũ cũng hiếm khi đáp lại anh, đặt tay lên bắp tay rộng rãi của anh.
Chỉ có hai người họ trong không gian nhỏ bé và nguy hiểm này, nó chỉ thuộc về họ Đây giống như nụ hôn cuối cùng trước ngày tận thế, lâu dài lại thâm tình..
Lê Nhược Vũ nhẹ nhàng đẩy Lâm Minh ra, ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở: “Nên đi ra ngoài rồi.”
Cô rất có chừng mực, nếu cứ tiếp tục như vậy, Lâm Minh con thú này có thể làm chuyện kỳ quái trong thang máy không chừng.
Lâm Minh biết tình hình hiện tại nên không làm xắng bậy tiếp được, sửa sang lại quần áo cho Lê Nhược Vũ, lưu luyến năm tay cô.
Hai người được lính cứu hỏa giải cứu, nhưng không có chút hứng thú lấy lại mạng sống, ngược lại làm những người lính cứu hỏa này cảm thấy kỳ quái “Chủ tịch Lâm, bà Lâm? Chẳng lẽ hai người không sợ sao?”