Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Lâm Minh nảm chặt tay Lê Nhược Vũ, hai người mỉm cười với nhau. Có lẽ họ chỉ ở trong thang máy hơn 20 phút, nhưng nó giống như một nửa cuộc đời.

“Đúng vậy! Đúng vậy! Lần trước tôi về nhà, thang máy nhấp nháy đèn làm tôi sợ chết khiếp.”

Nhân viên của tập đoàn Lâm thị đáp lời Dù sao thì hai người này đều quá bình tĩnh, ông chủ dù mạnh, nhưng cũng không thể không lắng sống chết đúng không?

Lăng Dịch dường như cũng có chút vui vẻ, không tức giân, hôn lên trán Lê Nhược Vũ trước mặt mọi người, khoác vai cô.

Ngay khi mọi người còn tưởng rằng Lâm Minh sẽ nói gì đó, Lê Nhược Vũ đột nhiên bắt chuyện, không thể che giấu thâm tình nhìn anh: “Có anh ấy ở bên, tôi không sợ gì cả.”

“Mẹ ôil!” Những người có mặt đều được cho ăn một nắm cẩu lương, nhìn hai người thoát chết một cách ghen tị, tình cảm này không còn gì đế nói, dường như những lời đồn đại bên ngoài đều là giả. Ai nói rằng cuộc hôn nhân giữa chủ tịch bọn họ với vợ không hòa hợp?

Lâm Minh nhướng mày, nụ cười trên môi càng đậm, không ngờ Lê Nhược Vũ lại nói những lời này ở trước mặt nhiều người như vậy, đây có được xem là thổ lộ hay không?


Bàn tay phất lên một cái, nhìn Lê Nhược Vũ thật sâu “Hôm nay toàn bộ nhân viên của tập đoàn Lâm thị được nghỉ một ngày, vẫn được phát tiền lương!”

“Hoan hô! Cảm ơn ông chủ! Cảm ơn phu nhân!” Mọi người đều vui mừng, bát cẩu lương này họ ình nguyện ăn.

“Đi thôi, sao lại thất thần như thế? Về nhà nào!”

“Vâng!” Lê Nhược Vũ đáp lời. Trái tìm của hai người, dường như qua xích mích lần này lại tiến gần nhau hơn một chút.

Cô Hạ, cô Hạ, chủ tịch Hạ đang họp, cô không thế vào được!”

“Tránh ra!” Hạ Tư Duệ xua tay cô thư ký Thư ký không màng đến đau đớn, trước đây đại tiểu thư của tập đoàn Hạ thị vốn đẹp dịu dàng, không biết đã xảy ra chuyện gì mà hiện giờ toàn thân cô ấy đều tản ra khí thế u ám.


“Cô Hạ, cô thật sự không thể vào trong được!”

Hạ Tư Duệ nghiêm mặt quay đầu nhìn, trong mắt toàn là vẻ hung ác: “Đây là công ty của tập đoàn Hạ thị, cô thì tính là cái gì”

Thư ký bị ảnh mắt tàn nhẫn của Hạ Tư Duệ làm cho giật mình, đứng sững một chỗ, quên mất phải ngăn trở cô ta.

Hạ Tư Duệ hung hăng xông vào, cửa phòng họp mở “phanh” một tiếng. Bên trong đang có khoảng bốn, năm người, có một thiếu nữ mặt váy hàng hiệu, mím môi ngồi cạnh Hạ Đông Quân, dáng vẻ hiền hòa, nghiêm chỉnh. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía vị khách không mời mà đến đang ở cửa.

Hạ Đông Quân trầm mặt, chỉ ra ngoài cửa: “Tư Duệ, đi ra ngoài Hạ Tư Duệ tức giận đến mức dậm chân, Hạ Đông Quân từ khi nào thì đối với cô hung ác như vậy, lại còn là vì một người ngoài, nghiêm trọng hơn là, anh ấy còn không nói câu nào với cô ta.

“Anh muốn kết hôn, vì sao không nói cho em biết?”

Hạ Đông Quân cau mày, xoa xoa thái dương: “Tư Duệ, đây là chuyện của anh.”

“Nhưng tập đoàn Hạ thị không phải của một mình anh, việc như thế cũng không phải một mình anh có thể làm chủ!”

Người đàn ông trung niên nghe vậy, cảm thấy có điều gì đó không ổn. Dù cho là hôn nhân thì bọn họ cũng không thể đem con gái mình gả cho một kẻ mà cuộc sống cá nhân không biết kiềm chế, ở bên ngoài làm loạn được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận