Lê Dươngcòn tính là có mắt nhìn, anh ta nhanh chóng dừng lại trước mặt Hà Duy Hùng cười xin lỗi: “Mẹ không được học hành nhiều, có chút ngang ngược, tôi hứa sẽ không để mẹ nói những điều này nữa, bệnh của cha vẫn cần được chữa trị, Lê Minh Nguyệt không thể bỏ mặc không quan tâm… chỉ là để cho tống giám đốc Hà chê cười rồi. “
Hà Duy Hùng không hề có một tia dao động, chỉ làLê Minh Nguyệt dùng ánh mắt cầu xin mà nhìn anh như vậy, anh vẫn là không chịu nổi, ngồi trở lại, nhưng ấn tượng của anh về nhà họ Lê cực.
kỳ tệ May mắn thay Lê Minh Nguyệt không giống bọn họ, cũng không biết làm thế nào mà một gia đình như vậy lại có thể sinh ra một cô gái dễ thương như Lê Minh Nguyệt.
Lê Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng hơi bưồn, vốn dĩ lúc đầu cô không muốn Hà Duy Hùng biết tình hình thực sự của gia đình mình.
Mặc dù cha của Lê yêu thương cô, nhưng mà ông lại là hiền lành trung thực không có quan điểm riêng, còn mẹ Lê lại độc đoán xảo quyệt và thích lợi dụng người khác,còn Lê Dươngthì từ nhỏ luôn thích bắt nạt cô.
Nếu không phải lần này nghe cha cô bị bệnh, cô chắc chắn sẽ không lo lắng như vậy.
Hà Duy Hùng ngẩn người nhìn Lê Minh Nguyệt, chỉ muốn giải quyết sự việc càng sớm càng tốt rồi đưa Lê Minh Nguyệt đi.
Rốt cục là chú bị bệnh gì? Nếu nghiêm trọng thì cứ trực tiếp đến bệnh viện “Tôi.. Cha Lê chỉ muốn giải thích rằng ông ấy không bị bệnh, ông ấy chỉ muốn nhìn thấy Lê Minh Nguyệt, nhưng lại bị ánh mắt của mẹ Lê ngăn lại.
Lê Dươngnhìn thấy vậy thì thở dài một hơi: “Bệnh của cha có lẽ cũng hơi nghiêm trọng, chuyện tiền bạc cũng là một con số lớn, nếu không chúng tôi cũng không đến thành phố Hà Nội tìm Lê Minh Nguyệt, thôn núi nhỏ không chữa được bệnh này. “
“Nếu đã như vậy, tôi sẽ nhờ người đưa các người đến bệnh viện kiểm tra, còn có chuyện gì muốn nói nữa không?” Hà Duy Hùng là một câu thương lượng, nhưng giọng điệu lại thắng thừng không cho phép bất kỳ ai chất vấn.
Mẹ Lê và Lê Dương nhìn nhau, nhưng mà giọng điệu của Hà Duy Hùng không có chỗ nào thay đổi, đành phải gật đầu đồng ý, bất kể là ba bảy mốt gì, chỉ cần có thể ở lại đây, thời gianlâu như vậy chẳng lẽ lại phải lo lắng chuyện khác?
Người phục vụ lần lượt đặt các món ăn lên bàn, mẹ Lê vội vàng làm một vòng bàn ăn, thành thật cười nói: “Ăn cơm trước đi”
Lê Minh Nguyệt gật đầu và đáp lại một tiếng: “Vâng ạ” nhưng cô không có chút khẩu vị nào, Hà Duy Hùng cũng vậy, cảm thấy ăn không vào, thậm chí còn không thèm nhấc đũa lên, ngược lại thì mẹ Lê và Lê Dương lại đang ăn một cách ngon lành.
Hà Duy Hùng nhận điện thoại, mang theo Lê Minh Nguyệt thanh toán rồi rời khỏi nhà hàng, còn gọi trợ lý mang xe tới đón bọn họ đi đến bệnh viện “Đói quá đi, anh đưa em đi ăn mì nhé?”
Hà Duy Hùng biết trong lòng Lê Minh Nguyệt không thoải mái, liền làm nũng với cô ấy Lê Minh Nguyệt mím môi, nghỉ ngờ nhìn Hà Duy Hùng, chỉ chỉ điện thoại trong tay anh ta: “Không phải công ty anh có việc hả?”
Bởi vì anh nhận được điên thoại nên mới đưa cô rời đi, nói là công ty có việc, cần phải quay về ngay lập tức, Hà Duy Hùng nhướng nhướng mày: “Bây giờ không có việc nữa rooig.”
Lê Minh Nguyệt lúc này mới phản ứng lại, hóa ra chỉ là cái cớ mà Hã Duy Hùng nghĩ ra… Nhưng người nhà của cô như vậy, tuy rằng cô rất bất mãn, nhưng một người không thể nào lựa chọn được xuất thân của mình, một giọt máu đào hơn ao nước lã, cô chỉ có thể nhãn nhịn “Hà Duy Hùng.”
Lê Minh Nguyệt cau mày, anh và cô không giống nhau, đây không phải là việc anh nên chịu đựng, Lê Minh Nguyệt dè dặt hỏi: “Có phải anh.. bắt đầu chán ghét em rồi?”