Nhìn thấy dấu son trên mặt Hạ Ly bà lại ‘ây da” một tiếng, liền lấy khăn giấy lau sạch cho Hạ Ly: “Da trẻ con rất mềm, những thứ này không thể dính lên trên mặt, bị dị ứng thì không tốt”
Hạ Ly gật gật đầu: “Cảm ơn vú Trương!” Nói xong lại sờ sờ bụng, chớp mắt nhìn những món ăn được bày trên bàn: “Hạ Ly đói bụng rồi” Cả nhà bị chọc cười vang, “Mèo nhỏ ham ăn!” Lê Nhược Vũ cưng chiều chấm chấm vào đầu mũi cô bé.
“Hạ Ly không phải là mèo nhỏ ham ăn đâu!”
“Em gái là mèo lớn ham ăn!” Hòa Phong cười lên.
“Anh hai mới là mèo lớn ham ăn!”
“Đúng vậy, anh hai mới là mèo lớn ham ăn!”
Tiểu Tĩnh nói giúp cho Hạ Ly.
Màn đấu khẩu của mấy anh em ngọt đến tận tim, nhìn vào làm cho người ta đều cảm thấy ấm ấp.
“Cô chủ đợi một chút, sắp ăn cơm được rồi”
Vú Trương nhanh chóng bước vào phòng bếp.
Lâm Minh nhìn cảnh tượng này trong lòng ngọt như mật, sự nỗ lực của anh cuối cùng cũng không uổng phí, Lê Nhược Vũ và Hạ Ly đều quay về rồi, một nhà bọn họ bây giờ mới được tính là thật sự đoàn tụ…
“Ting tong… Ting tong” Chuông cửa kêu lên, cả nhà vần đang ăn cơm, Lê Nhược Vũ nghiêng đầu nhìn qua, chẳng lẽ là Trần Hi Lam lại quay lại?
“Vú Trương, đi mở cửa đi” Lâm Minh dặn dò.
“Cô Ôn Hòa?”
“Cô đến đây làm gì?” Ngữ khí Lâm Minh cứng nhắc, nhìn Ôn Hòa đang ở trước mắt, anh tự cho rằng mình đã nói đủ rõ ràng rồi, bây giờ khó khăn lắm cả nhà mới đoàn tụ với nhau, nếu như vẫn còn người ngoài đến làm phiền, anh tuyệt đối sẽ không mềm lòng nữa.
Người ở đó đều nghe ra được sự mất kiên nhân của Lâm Minh, Lê Nhược Vũ cũng mím môi nghiêng mặt nhìn qua, nước mắt của Ôn Hòa sắp rơi ra rồi: “Anh Minh, bác gái bị bệnh rồi, muốn bảo anh về thăm”
“Không đi” Lâm Minh không nghĩ ngợi trực tiếp từ chối, ba năm nay Hoàng Ánh đã tìm mọi lý do để bảo anh về nhà, lúc ban đầu anh còn thử tin tưởng, nhưng sau này lại phát hiện ra cũng chỉ là để lừa anh về nhà, thời gian càng lâu, anh lại càng không tin tưởng Hoàng Ánh nữa rồi.
Lúc này Lâm Minh mới hiểu rõ, cũng giống như câu chuyện ‘Chó sói đến rồi vậy, Lê Nhược Vũ ban đầu cũng là như vậy, bị anh lừa dối hết lần này tới lần khác cho dù là vì muốn tốt cho cô, cho nên cô mới thất vọng mà rời đi.
Ôn Hòa mắt đỏ hoe, vô cùng đáng thương nhìn Lâm Minh: “Bác gái thật sự bị bệnh rồi, lại không chịu đi bệnh viện, bà nói nếu như anh không đi thì cho dù bà ấy bệnh chết ở nhà cũng không đi, bác trai vô cùng sốt ruột”
Lâm Minh vẫn không lay động như cũ, anh hiểu rõ Hoàng Ánh, bà sẽ không vì anh mà không màng đến sinh mạng cửa mình: “Không đi, bà ấy không chịu đi bệnh viện chẳng lẽ các người không mời bác sĩ gia đình cho bà ấy được Ôn Hòa thấy không thể lay động được Lâm Minh liền chuyển ánh nhìn qua.
Lê Nhược Vũ, sợ hãi mở miệng, giống như Lê Nhược Vũ chính là một con yêu quái có thể ăn thịt người vậy: “Chị Nhược Vũ, chị khuyên nhủ Anh Minh đi”
Hoàng Ánh? Lê Nhược Vũ nhếch môi nở một nụ cười trào phúng, nếu như không phải bởi vì Hoàng Ánh, vậy thì cô cũng không phải rời khỏi thành phố Hà Nội, Hòa Phong suýt chút nữa đã chết trong tay bà ta, chính bà ta đã khiến cho cô phải rời xa Hòa Phong bao nhiêu năm như vậy.