Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

“Bà nội ơi, bà bị bệnh gì vậy? Hạ Ly cũng từng bị bệnh đấy, đặc biệt khó chịu, có điều chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời uống thuốc là có thế khỏe lại Hoàng Ánh gật đầu, ánh mắt không khống chế nối mà có chút mơ hồ, muốn khóc.

Chồng bà đột nhiên có một đứa con hoang, con trai bà hận bà không muốn nhìn thấy bà, không ngờ lại được một đứa trẻ này quan tâm, còn là cháu gái mà mình mới gặp lần đầu tit Lâm Minh kéo chăn giúp Hoàng Ánh: “Sao lại không muốn tới bệnh viện?”

Hoàng Ánh lắc đầu, chảy ra vài giọt nước mặt, giọng nói có chút khàn khàn: “Con và Nhược Vũ đã làm hòa chưa?

“Rồi” Lâm Minh đáp lại một tiếng, nhưng lại mang theo mấy phần phòng bị. Anh biết Hoàng Ánh không thích Lê Nhược Vũ, có điều bây giờ anh sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương đến cô nữa.

Hoàng Ánh nhẹ nhõm thở phào một hơi, dường như táng đá lớn trong lòng đã rơi xuống, nhìn về phía Lê Nhược Vũ, đột nhiên có chút căng thắng, giải thích với Lê Nhược Vũ: “Nhược Vũ, hôm nay là mẹ… là tôi nhờ Phan Kiều Như đi tìm Lâm Minh, nhưng con đừng hiểu nhầm, giữa hai bọn nó không hề có cái gì cả, mấy năm nay nó vẫn luôn đợi con quay trở lại”

Hoàng Ánh suy nghĩ một chút, rồi nuốt chữ “mẹ” này lại, chắc là Lê Nhược Vũ không muốn nhận bà làm mẹ nữa rồi.


“Ừ” Lê Nhược Vũ đáp lại một tiếng, nhưng không biết phải nói gì mới được.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, ha ha ha”

Hoàng Ánh hiếm khi cười: “Suýt chút nữa tôi đã mắc phải sai lầm lớn rồi, may mà con vẫn quay trở lại”

Hoàng Ánh vừa nói vừa ho khan, nhưng Lê Nhược Vũ có thể nhận ra sự áy náy trong mắt bà là thật.

Nhất thời cũng có chút không đành, nhỏ giọng nói một câu: “Mẹ, mẹ dưỡng bệnh cho tốt, con sẽ thường xuyên đưa Hạ Ly và Hòa Phong đến thăm mẹ”

Dù sao đi nữa thì Hoàng Ánh cũng là mẹ của Lâm Minh, hơn nữa bà cũng đã phải chịu đựng không ít hành hạ và sợ hãi trong những năm qua.


Nếu như nói về chuyện Lâm Niệm Sơ, thật ra bà cũng là nạn nhân, Lê Nhược Vũ thuyết phục chính mình.

Hốc mắt Hoàng Ánh càng đỏ hơn, bà quay mặt đi lau nước mắt, lúc này mới quay mặt lại “Lần trước con về nước, mẹ nghe nói con ở bệnh viện, vốn dĩ muốn đến thăm con, nhưng lại gặp phải một người nước ngoài mắt xanh, giống như y tá, thì…”

Hoàng Ánh còn chưa nói xong đã bị Lâm Minh ngắt lời: “Người nước ngoài mắt xanh, ý tá?”

Lâm Minh đột nhiên phản ứng lại, ánh mắt đột nhiên ngưng lại, lấy từ trong túi ra một bức ảnh: “Mẹ xem người y tá kia có phải người này không?”

Hoàng Ánh ngạc nhiên, vốn dĩ bà bị Phan Kiều Như khiêu khích mới đến bệnh viện, sau đó khi đụng phải hai người kia, bà mới bình tĩnh lại, có điều đương nhiên không thể nói cho Lâm Minh biết, nhưng tại sao nó lại đột nhiên phán ứng lớn như vậy chứ.

‘Sắc mặt Lê Nhược Vũ cũng nhanh chóng tái đi, cô biết bức ảnh mà Lâm Minh cầm chính là người y tá mà bọn họ vẫn luôn tìm kiếm, có điều người nước ngoài này lẽ nào là Trần Hi Tuấn.

Lê Nhược Vũ không muốn tin, chuyện này nhất định là trùng hợp, tình cảm của Trần Hi Tuấn vẫn luôn trong sáng m: Hoàng Ánh nhận lấy bức ảnh, nhìn một chút rồi khẳng định gật đầu: “Đúng, chính là cô ta. Lúc đó cô ta còn cầm băng gạc, hình như là muốn đi thay thuốc”

Hoàng Ánh chắc chắn nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận