Khu mà Lê Nhược Vũ ở vốn dĩ không phải người bình thường đến được, nhà họ Lâm nhiều bảo vệ giúp việc như vậy, chắc chắn không có chuyện gì xảy ra, cũng không kịp sửa chữa nó, ai biết được lại trùng hợp đến vậy.
Lâm Minh nhướng mày: “Ông cố ý?”
Đúng lúc mỗi lần anh đến bệnh viện để theo dõi giám sát?
Viện trưởng Từ cười khổ, muốn nhanh chóng nhận lỗi với Lâm Minh: “Chuyện này… Chủ tịch Lâm, tôi không thế làm gì được, nhưng người nước ngoài mà anh đang nói tới, tôi đã hỏi những y tá trẻ tuổi khác. Quả thật có người này, hình như còn đội mũ lưỡi trai nữa”
Lâm Minh cũng lười nói chuyện với ông, mà quay đầu nhìn Lê Nhược Vũ: “Còn bây giờ thì sao?”
Một người nước ngoài với mũ lưỡi trai và đôi mắt xanh, Trần Hi Tuấn phù hợp mọi thứ.
“Em sẽ hỏi riêng Trần Hi Tuấn, sẽ không phải là cậu ta” Lê Nhược Vũ tiếp tục kiên định quan điểm của mình “Được, được” Lâm Minh tức giận đến mức bỏ Lê Nhược Vũ lại rồi đi thẳng.
Lê Nhược Vũ mím môi không giải thích gì với Lâm Minh, Lâm Minh không hiểu Trần Hi Tuấn, huống chỉ là cô, làm sao bây giờ. Mọi chuyện xảy ra trước mắt, gần như là sự thật, cô không có cách nào giải thích, nhưng cô biết Trần Hi Tuấn, nhất định sẽ không phải cậu ta.
Nhưng Lâm Minh thực sự bị chọc tức, Lâm Minh chân dài, Lê Nhược Vũ thế nào cũng không đuổi kịp, cô liền dứt khoát không đuổi theo nữa mà đi tìm Hoàng Ánh.
Lâm Minh vừa quay đầu liền phát hiện Lê Nhược Vũ đã biến mất Anh nín thở, đánh vào tường bệnh viện một đấm, Lê Nhược Vũ thật là lợi hại Hoàng Ánh khám bệnh xong đang nằm trong phòng bệnh nhưng tinh thần cũng khá hơn, người xưa nói rằng sa sút thì có bệnh, Hoàng Ánh chắc cũng như vậy nên nhìn thấy Lâm Minh, bà cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
“Nhược Vũ đến đấy à” Hoàng Ánh cười cười, đưa quýt đã bóc cho Lê Nhược Vũ, dùng ánh mắt ra hiệu cho cha Lâm đi ra ngoài một lát “Mẹ? Mẹ có chuyện muốn nói với con à?”
Lê Nhược Vũ nhìn Hoàng Ánh, nằm tay cô ngồi ở bên giường. Cô đột nhiên trở nên bình tĩnh, những chuyện đó trong nhà họ Lâm đã qua, hiện tại mọi chuyện đều đang dần tốt lên. Có lẽ với Hoàng Ánh cô là nút thắt cuối cùng, nếu có thể cởi nó ra, cô cũng rất sẵn lòng.
Hoàng Ánh gật đầu, lấy vòng tay ra: “Chuyện trước kia đều là lỗi của mẹ, lấy lại vòng tay cũng chỉ là do nhất thời tức giận, báy giờ mẹ trả lại cho con.
Lê Nhược Vũ gật đầu nhận lấy, chiếc vòng này là Hoàng Ánh đưa cho cô, về sau cô mới biết là chỉ có con dâu của nà họ Lâm mới có được, còn vui vẻ rất lâu, Hoàng Ánh mím môi, đôi mắt rũ xuống, thở dài: “Nhược Vũ, bây giờ con ở bên Lâm Minh, cũng có con của mình, sau này hãy sống thật tốt nhé. Mẹ sẽ không xen vào chuyện của các con nữa, chỉ là chuyện trước kia, con và Lâm Minh có thể tha thứ cho mẹ không?”
Cô và Lâm Minh?
Lê Nhược Vũ hiểu ý Hoàng Ánh, bà hy vọng mình tha thứ, nhưng quan trọng hơn, bà còn hy vọng cô có thể thuyết phục Lâm Minh quên đi chuyện trước kia “Con đã sớm quên đi những chuyện cũ năm xưa Lê Nhược Vũ cười thản nhiên: “Nhưng chỗ Lâm Minh, mẹ cũng biết tính anh Trên mặt Hoàng Ánh có chút mất mát, rồi lập tức bình thường trở lại, Lê Nhược Vũ không ghỉ hận bà là đã rất tốt rồi, bà dựa vào cái gì mà nhờ Lê Nhược Vũ thay bà khuyên Lâm Minh đây?
Khi Lê Nhược Vũ ra khỏi bệnh viện, cô đột nhiên không muốn trở lại Phong Linh Đàm. Lâm Minh cũng đã đến nhà cũ đón đứa nhỏ, nhưng hiện tại chuyện khúc mắc giữa hai người, cô không muốn quay lại tiếp tục cãi nhau với Lâm Minh.
‘Vê phần Trần Hi Tuấn, cậu ta về nước ngay cả Hạ Ly cũng được Trần Hi Lam đưa tới, chắc chắn là nhất thời không muốn gặp cô.
Lê Nhược Vũ suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lê Minh Nguyệt.
Cô lại không ngờ lại là Hà Duy Hùng nghe điện thoại, Lê Nhược Vũ hỏi thắng anh: “Lê Minh Nguyệt đâu?”