Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

“Thật ra Nhược Vũ à..” Chị có thể tới nhà em ngủ Lê Minh Nguyệt chưa kịp dứt lời thì đã thấy cửa Phong Linh Đàm mở ra, người đàn ông cao lớn mặc một chiếc áo khoác màu xám tro đi thắng về phía bọn họ, khuôn mặt đường nét tuấn tú, dưới bóng đêm càng có chút thâm trầm.

Hà Duy Hùng thức thời nhấn khóa xe mở ra, Lâm Minh cũng không khách sáo, trực tiếp mở cửa ôm Lê Nhược Vũ theo kiểu công chúa ra ngoài.

Sau khi nhận được cuộc gọi của Hà Duy Hùng thì tâm trạng có chút không vui, tại sao bọn họ lại ở cùng nhau?

Lê Minh Nguyệt ngồi trong xe thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ cảm thấy mình có phần quá đáng, Lâm Minh mấp máy môi, hiếm có phun ra hai chữ: “Cảm ơn”

Hà Duy Hùng mở to hai mắt như nhìn thấy ma, quay đầu nhìn Lê Minh Nguyệt thì thấy cô ấy gật đầu chắc chẳn: “Đúng vậy, anh không nghe nhầm đâu, người đó là Lâm Minh”

Lâm Minh ôm Lê Nhược Vũ vào nhà nhưng không thả cô xuống, anh cũng lười bật đèn, đi thẳng vào phòng ngủ ném cô lên chiếc giường lớn mềm mại. Anh cũng thuận thế ngã xuống, trên quần áo vẫn còn vương mùi thuốc lá.


Lê Nhược Vũ chợt nhìn thấy một ít tàn thuốc vương vãi trong chiếc gạt tàn bằng pha lê trong suốt cạnh cửa sổ, vẫn còn âm ỉ ngọn lửa trong bóng tối.

“Anh hút thuốc à?”

Gần đây cô phát hiện ra, từ khi có con, Lâm Minh rất ít khi hút thuốc, trừ khi là có chuyện phiền lòng.

Lâm Minh thản nhiên đáp lại, trực tiếp chặn lấy đôi môi mềm mại của Lê Nhược Vũ, cướp đi hơi thở của cô, lòng bàn tay không ngừng chu du trên người cô.

Trong miệng anh vẫn còn mùi thuốc lá khiến Lê Nhược Vũ không quen, cô đưa tay đẩy người anh: “Ưm… Lâm Minh”

Thế nhưng Lâm Minh không tức giận cũng không ngăn cản động tác của cô, không vui ngồi dậy “tách” một phát bật đèn ngủ lên.

Mắt Lê Nhược Vũ đã thích nghi với bóng tối, bị hành động đột ngột của anh làm cho không mở, mắt nối. Vì vậy, cô không nhìn thấy Lâm Minh đang cúi xuống cởi giày cho mình.


“A!” Lê Nhược Vũ hít một ngụm khí lạnh, thở ra đau đớn, động tác tay của Lâm Minh vội dừng lại, nghỉ ngờ nhìn vẻ mặt của cô, ánh mắt có chút dò xét.

Lê Nhược Vũ chậm rãi mở mắt ra, chớp chớp nhìn anh đầy ngây ngô.

Lâm Minh bất đắc dĩ, nhưng giọng điệu lại rất hung dữ: “Chân của em bị sao vậy?”

“Ở bệnh viện không cấn thận” Lê Nhược Vũ bĩu môi, hai mắt sáng ngời nhìn Lâm Minh đầy ủy khuất Hôm nay anh cũng không đi tìm cô, cả ngày một cuộc điện thoại cũng không gọi, bây giờ còn hung dữ với cô.

“Sao lại thành ra như vậy?” Lâm Minh hỏi vào vấn đề chính.

Lê Nhược Vũ suy nghĩ một lúc, nếu Hà Duy Hùng đã biết chuyện, vậy chắc chắn mình không thể gạt được Lâm Minh, dứt khoát đem đầu đuôi sự việc thành thật khai báo ra.

Nghe hết căn nguyên mọi chuyện, vẻ mặt của Lâm Minh càng trở nên khó coi, chẳng qua anh chỉ giận dỗi để cô đi ra ngoài một chút không ngờ chuyện lại thành ra như vậy.

Trong lòng vừa đau vừa tức giận, cũng có mấy phần tự trách.

Anh nhẹ nhàng tiến lên cởi giày và tất cho Lê Nhược Vũ, quả nhiên trên mắt cá chân của cô có một vết bầm lớn và có chút sưng tấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận