Cô gật đầu, thay giày đi ra ngoài.
Không ngờ lại bị tắc đường, khi đến tập đoàn Lâm Thị thì cũng là lúc đèn đường đã sáng, công y đã hết giờ làm việc, nhưng vần có nhân viên làm thêm giờ ngồi ở vị trí của họ. Thấy cô đến họ.
liền lễ phép chào một tiếng phu nhân chủ tịch rồi nhìn hộp cơm trong tay cô mà thầm ngưỡng mộ.
Cùng là người mà sao số phận khác nhau quá, Chủ tịch thì có được cô vợ xinh đẹp như hoa lại còn đến tận công ty mang cơm cho anh, còn mình thì đến giờ vẫn chưa tìm được bạn gái Lê Nhược Vũ trực tiếp ấn thang máy lên tầng 18, trong đầu lại nhớ tới sự cố thang máy lần trước, lúc đó Lâm Minh gần như theo phản xạ tự nhiên mà bảo vệ cô khiến cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Khi cửa thang máy mở ra, cô thấy đèn sáng trên tầng 18, trang trí đã được thay đổi. Văn phòng biến thành tủ giày pha lê, trong tủ trưng bày từng đôi một.
Cô không hề cảm thấy chúng quen thuộc, bởi vì những đôi giày này căn bản không thể nói là quen mắt được. Đều là cô đã tự tay thiết kế chúng, đây là bộ sưu tập Christina.
Bộ sưu tập Christina, số lượng phát hành mỗi một quý đều hạn chế. Nhiều tiền cũng khó mua được, nhưng đây gần như là bản thiết kế hoàn chỉnh từ khi bắt đầu cho đến về sau của cô.
Trên bức tường bên cạnh dán bản thiết kế mà cô từng tiện tay vẽ khi ở nhà Khi đó ở Phong Linh Đàm, cả ngày cô đều bận túi bụi, nhưng thỉnh thoảng vẫn ngẫu nhiên cầm bút lên. Không ngờ thế mà Lâm Minh lại góp nhặt lại, mỗi một bức đều nghiêm túc vuốt thẳng từng góc.
Hốc mắt của Lê Nhược Vũ có chút ửng đỏ.
Mấy thứ này Lâm Minh chưa từng nói với cô, tình cảm mà Lâm Minh đối với cô, rốt cuộc là còn có bao nhiêu thứ mà cô không biết nữa?
Nhưng cô lại đột nhiên nhớ đến, hình như Lâm Minh đã từng nói với cô răng phòng làm việc đã được chuyển tới tầng 27 rồi.
Lê Nhược Vũ hơi dụi mắt mình, thở ra một hơi thật sâu, đi vào thang máy một lần nữa.
Lúc Lâm Minh nhìn thấy Lê Nhược Vũ đến thì có chút kinh ngạc, nhưng trong ánh mắt vẫn giấu không được mà hiện lên vẻ vui mừng.
Lê Nhược Vũ giơ hộp cơm trong tay lên, vẻ mặt kiêu ngạo: “Em chỉ là sợ anh đến phát bệnh đau dạ dày mà thôi.”
“Anh biết vợ anh là tốt nhất mà, còn đưa cơm †ình yêu cho anh nữa”
Lâm Minh tự động bỏ qua lời nói không đúng của Lê Nhược Vũ, mở hộp cơm tình yêu ra. Trên đường đến đây bị kẹt xe nên đồ ăn đã nguội rồi không có mùi vị gì, chỉ có điều những món ăn này lại đều được bày biện cực kỳ đẹp đế.
“Đều nguội hết rồi” Lê Nhược Vũ không khỏi nhíu mày, không vui vẻ lắm.
Cô vốn muốn cho Lâm Minh ăn thức ăn nóng Lâm Minh duỗi tay vò đầu của Lê Nhược Vũ: “Ngốc ại Có lò vi sóng mà”
Lê Nhược Vũ bĩu cái miệng nhỏ nhắn, động tác ngây thơ như vậy được cô làm lại cực kỳ tự nhiên đáng yêu. Nhưng cô thật sự đã quên mất loại đồ vật này.
Nhìn thấy Lâm Minh thuần thục bỏ đồ ăn vào trong lò vi sóng, lại xoay người đánh giá mình một chút. Lê Nhược Vũ có chút không được tự nhiên, hơi hơi cúi thấp đầu xuống.
“Chân của em khỏi rồi hả? Sao lại bắt đầu chạy lung tung khắp nơi rồï?” Lâm Minh nhíu mày, đột nhiên nhớ tới chuyện này, anh có chút không vui “Hôm nạy tốt hơn nhiều rồi, có thể đi đường bình thường được rồi” Lê Nhược Vũ vội vã trả lời, sợ Lâm Minh mất hứng.
“Thật sao? Có nhanh như vậy không?” Lâm Minh híp híp mắt.