Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Hoàng Ánh sờ trán của Hạ Ly, đau lòng không chịu nổi, bà vội vàng hỏi thăm Lê Nhược Vũ xem chuyện gì đã xảy ra.

Lê Nhược Vũ còn chưa kịp mở miệng, Hạ Ly đã nhanh nhảu khai báo sạch sẽ.

Con nít không biết gạt người, hơn nữa đây là cháu trai của bà, Hoàng Ánh không có một chút nghi ngờ, nhưng bà lại càng nhíu chặt chân mày.

“Nhược Vũ! Chuyện của Phan Kiều Như là sao vậy?” Hoàng Ánh đột nhiên quay mặt lại, nhớ tới tin tức gần đây trên tivi, hình như trên tin tức nói rằng cổ phiếu của Công ty Phan Gia hạ giá trên diện rộng, sau đó bọn họ mở buổi họp báo, công bố tin tức liên quan đến Phan Kiều Như. Nhưng bà thật sự không ngờ, chuyện này lại bởi vì Hạ Ly và Lê Nhược Vũ!

Lê Nhược Vũ ngẩng đầu, đưa quả táo đã gọt vỏ cho Hoàng Ánh, Hoàng Ánh nhận lấy. Trong ánh mắt bà cũng không có vẻ trách cứ hay vặn hỏi, chỉ loáng thoáng có vẻ lo lắng.

Lê Nhược Vũ lắc đầu một cái, trên mặt xuất hiện một nụ cười nhẹ, cô an ủi Hoàng Ánh: “Mẹ à!

Không có chuyện gì đâu! Nói ra thì rất dài dòng, nhưng mà bây giờ Lâm Minh đã giải quyết xong chuyện này rồi, mẹ không cần phải lo lắng nữa!”


“Đã giải quyết sao?” Hoàng Ánh nhìn Lê Nhược Vũ bằng một ánh mắt đầy vẻ nghỉ ngờ, ánh mắt Lê Nhược Vũ rất bình tĩnh và tự nhiên, cô nhìn Hoàng Ánh và gật đầu một cái.

Hoàng Ánh nặng nề thở dài một hơi: “Mẹ chỉ lo lắng là con và đứa bé phải chịu oan ức thôi.

Lúc trước là mẹ có lỗi với con, nhưng con và Lâm Minh đã kết hôn, nếu sau này có chuyện gì, con cần phải nói với mẹ đấy!”

Trong lòng Lê Nhược Vũ cũng hơi cảm động, cảm giác rất khó tả. Khi cô vừa mới gả vào nhà họ Lâm, dường như trong nhà họ Lâm, chỉ có một mình Hoàng Ánh đối xử tốt với cô, quan tâm đến cô.

Chỉ là sau đó thật sự xảy ra quá nhiều chuyện Bây giờ, ngay cả mẹ ruột mình là ai, có còn tồn tại trên thế giới này không, cô cũng không biết được.

Trong lòng cô cũng có những ước ao về bố mẹ mình, cho nên bây giờ, hình như tình cảm của cô đối với Hoàng Ánh rất vi diệu.


Nhưng lúc này cô không còn là Lê Nhược Vũ của trước kia nữa, càng không cần khắp nơi đều phải dựa vào người khác. Hoàng Ánh nói như vậy, cũng không có nghĩa là cô sẽ thật sự bảo Hoàng Ánh làm gì.

Thân là một con người, chúng ta vẫn nên dựa vào bản thân mình thì tốt hơn. Hơn nữa, cô còn còn phải bảo vệ hai đứa con trai cưng và con gái yêu quý của mình Hoàng Ánh thấy Lê Nhược Vũ đồng ý với một dáng vẻ nghiêm túc, cũng không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng bà cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Nếu Lê Nhược Vũ thật sự có thể buông xuống lớp ngăn cách với bà, vậy một ngày nào đó, Lâm Minh cũng có thể không còn hận bà nữa.

Nửa đời trước, bà sống xuôi gió xuôi nước, không gặp bất cứ một khó khăn trắc trở nào. Thật sự không ngờ, bây giờ đến tuổi này, đã bước một nửa chân vào quan tài lại đột nhiên toát ra chuyện như vậy.

Chồng mình có thêm một đứa con riêng, bản thân mình lại tự tay ép con dâu rời đi, đê con trai ruột oán hận mình, ngay cả mua một bộ quần áo cho cháu trai, cũng không có cách nào nhìn thấy dáng vẻ mấy đứa bé khi mặc vào. Đột nhiên, bà cảm thấy cuộc đời này của bà thật sự quá thất bại, sống uổng phí rồi.

Còn may là Lê Nhược Vũ đã trở về, để bà lại nhìn thấy hy vọng một lần nữa. Nếu Lê Nhược Vũ thật sự không trở lại, vậy Lâm Minh có thể hận bà cả đời không? Cả ngày phải đối mặt với Lâm Niệm Sơ, có thể lúc nào đó bà bị tắc nghẽn cơ tim mất.

Năm đó, vì một đứa con riêng, suýt chút nữa bà đã tự tay đẩy cháu trai ruột của mình đến bước đường cùng.

Hạ Ly nghiêng cái đầu nhỏ nhìn Hoàng Ánh và Lê Nhược Vũ: “Tại sao nội lại không về nhà chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận