Dù sao cũng từng yêu nhau, có thể được đối phương chúc phúc cũng là một chuyện tốt mà, không phải sao?
Hạ Đông Quân cũng không biết mình nên giải thích từ đâu, anh ta suy nghĩ một chút rồi giơ tay lên, xoa xoa mái tóc của Trần Hi Lam: “Bởi vì anh hy vọng, trong lòng Nhược Vũ, anh vẫn luôn là anh Đông Quân như lúc trước.”
Trần Hi Lam cũng không hiểu rõ, nhưng cô ta vẫn biết ý nghĩ của Hạ Đông Quân, vì vậy lập tức gật đầu đồng ý: “Em biết rồi!”
“Anh vấn chưa định quay về à?” Trần Hi Lam ngẩng đầu nhìn anh ta và hỏi.
Sau khi nói xong những lời kia, Hạ Hi Thành chỉ đút tay vào túi quần rồi đứng đó, không hề có ý định quay về nhà họ Hạ “Chúng ta đi dạo một chút đi!” Hạ Đông Quân nhìn Trần Hi Lam rồi nhàn nhạt mở miệng, trên khuôn mặt hiền hòa hiện lên một chút buồn bã thoáng qua.
Anh sắp phải đính hôn rồi… Nhưng cô dâu không phải là người phụ nữ của anh ta suốt nhiều năm qua.
“Anh không sợ vợ chưa cưới sẽ ghen à?” Trần Hi Lam hài hước nhìn Hạ Đông Quân.
Hạ Đông Quân cũng bị cô ta gợi lên hứng thú, anh ta khoanh tay và hỏi một cách nghỉ ngờ: “Tại sao phải sợ chứ?”
“Chúng ta đi uống rượu nhé!” Trần Hi Lam nhướng mày, vẻ mặt hớn hở, đôi mắt xanh nhìn chăm chắm vào anh ta.
Đôi môi Hạ Đông Quân giật giật, anh ta không trả lời. Nhiều năm rồi, anh ta không đến những nơi như quán bar hay night club. Nhưng bây giờ, hình như anh ta cũng không còn hứng thú gì với những nơi đó nữa.
“Anh không dám à?” Trần Hi Lam tiếp tục nhướng mày, khiêu khích anh ta.
Hạ Đông Quân cười, Trần Hi Lam như vậy lại hơi giống một đứa con nít, làm người ta không có cách nào từ chối. Cũng thật đúng lúc! Bây giờ anh †a không muốn về nhà, vậy hôm nay có được tính là tiệc độc thân trước thời hạn không?
“Chúng ta đi thôi!” Hạ Đông Quân lại xoa xoa đầu Trần Hi Lam như một người anh trai.
Trái tim Trần Hi Lam đột nhiên đập lệch một nhịp. Cô ta không ngờ là Trần Đông Quân sẽ đồng ý. Hành động vừa rồi của anh ta, có tính là chỉ sờ đầu mà đã “hạ gục” trái tim con gái nhà người ta không?
Quán bar ngập trong khói thuốc. Trên sân khấu, tay ghi-ta đàn một bài nhạc tiếng Anh rất sôi động, ánh đèn đủ màu sắc xoay tròn trên đầu mọi người, ai nấy cũng đều lắc lư điên cuồng, cảnh tượng cứ như một lũ quỷ đang múa loạn.
Hạ Đông Quân híp mắt, anh ta vẫn không quen với bầu không khí những nơi thế này, chẳng lẽ anh ta đã già rồi sao? Vì vậy anh ta mới không có cách nào hòa nhập với những người đằng kia. .
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
Trần Hi Lam nhận ra anh ta đã có ý định thối lui, cô ta kéo anh ta vào giữa đám đông chen chúc rồi vung vẩy cánh tay, trên mặt là một nụ cười rực rỡ, cô ta xuyên qua đám người thuận lợi như cá gặp nước vậy.
“Chẳng phải người Việt Nam các anh vẫn có một câu châm ngôn “Đời người đắc ý, hãy vui tràn!” à? Tới cũng tới rồi, anh còn gò bó như vậy để làm gì?” Trần Hi Lam híp mắt, cô ta nói rất to, nhưng trong quán bar thật sự quá ồn, Hạ Huy.
Thành chỉ nhìn thấy môi cô ta liên tục mở ra rồi đóng lại, tuy vậy anh ta không nghe rõ Trần Hi Lam đã nói gì, chỉ cảm thấy đôi mắt cô ta sáng long lanh dưới ánh đèn rất đẹp.
Trần Hi Lam sững sờ nhìn gò má của Hạ Đông Quân, không nhịn được nhón chân lên, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má anh 1a.