Khuôn mặt Lê Nhược Vũ lúc nấy còn nghiêm †úc quật cường đến khi nghe được Lâm Minh đồng ý, đột nhiên cười “Nhưng mà, nhớ kỹ qua đó tất cả đều phải nghe theo sự sắp xếp của anh, em không thể hành động một mình “
“Được”
Chỉ cần Lâm Minh cho mình đi, những chuyện khác sau này rồi tính.
“Lâm Minh!”
Trái lại là Hà Duy Hùng đến lông mày cũng lo lắng, lời đã đến miệng muốn nói ra rồi lại thôi.
“Để cô ấy đi cùng đi. Cô ấy ở bên cạnh tôi, tôi mới có thể bảo vệ cô ấy: Dường như Lâm Minh hiểu được Hà Duy Hùng lo lắng điều gì, bổ sung thêm một câu.
“Ừ, cũng đúng”
Thấy Lâm Minh cũng thả lỏng, Hà Duy Hùng cũng không nói thêm gì nữa, nói cho cùng Lâm Minh là chồng của Lê Nhược Vũ, là anh em của mình, anh ta hiểu rõ Lâm Minh, cũng biết rõ Lâm Minh yêu Lê Nhược Vũ nhiều cỡ nào, anh ta không có tư cách nói gì thêm.
Bầu không khí lúng túng hòa hoãn lại sau khi đạt được ý kiến chung.
“Vậy thì khi nào chúng ta đi?”
Rõ ràng là Lê Nhược Vũ không đợi được.
“Nếu không có vấn đề gì khác, sáng mai sẽ có một chuyến bay đến nước Phái Hà Duy Hùng tùy ý lướt qua điện thoại và hỏi ý kiến hai người “Vậy thì ngày mai”
Lâm Minh nhìn Lê Nhược Vũ lấy lại sức sống, háo hức như vậy, vì anh đã đồng ý dẫn theo cô thì nên để cô thực hiện mong muốn của mình càng sớm càng tốt.
“Được”
“Mà này, Lê Minh Nguyệt thì sao? Tại sao trường hợp này cô ấy không có mặt ở đây?”
Lúc này Lê Nhược Vũ vui vẻ mới nhớ tới trong nhà thiếu một người, liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Ừ, nha đầu kia vừa bị ngã từ trên ghế băng xuống, bàn chân sưng tấy, hiện cô ấy đang năm nghỉ trong phòng”
Hà Duy Hùng thở dài và lắc đầu, Lê Minh Nguyệt thật bất cẩn.
“Không có gì nghiêm trọng đúng không? Tôi vào xem thử” Lê Nhược Vũ quan tâm hỏi, chẳng trách Lê Minh Nguyệt không có ở đây, cô còn tưởng rằng bọn họ lại cãi nhau.
“Đi đi” Hà Duy Hùng gật đầu, nhân tiện, anh vẫn còn chuyện cần bàn với Lâm Minh.
Lê Nhược Vũ mở cửa phòng, nhìn thấy Lê Minh Nguyệt nằm trên giường nghịch điện thoại di động.
Lê Minh Nguyệt nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy Lê Nhược Vũ thì bỏ điện thoại xuống, ngồi dậy.
“Thế nào? Nghe nói chân em bị thương?”
Lê Nhược Vũ Nghỉ tùy tiện ngồi ở mép giường, chống tay bên cửa sổ quay lưng về phía Lê Minh Nguyệt.
“Không sao, chỉ là hơi sưng, hai ngày nữa sẽ ổn”
Lê Minh Nguyệt tùy ý sờ sờ tóc Lê Nhược Vũ “Em lớn như vậy sao còn bất cẩn có thể giống như một đứa trẻ vậy”
“Đừng nói em nữa, chuyện của chị thế nào?”