“Chị vẫn thế, lần này bọn họ có phát hiện lớn, nếu không có bất ngờ gì thì lần này chị có thể tìm thấy cha ruột của mình. Em có biết đó là ai không? Em có thể đã từng gặp”
Lê Nhược Vũ giả vờ bí ẩn nhìn nghiêng về phía Lê Minh Nguyệt.
“Thật chứ, là ai thế? Em đã gặp sao? Ai? Ai?”
‘Vừa nghe nói có lẽ mình đã gặp qua, Lê Minh Nguyệt vốn đã quan tâm đến chủ đề này, lại càng phấn khích hơn.
“Chính là người đàn ông bí ẩn đã cho em một cái chăn”
Lê Nhược Vũ dường như có chút mỏi tay, ngã vào trên người Lê Minh Nguyệt.
“Vui quá, nhưng người đàn ông đó thực sự rất kỳ quái và bí ẩn”
“Ừ, mặc kệ đi, nhưng cho dù ông ấy có bí ẩn đến đâu thì lần này chị sẽ tìm bằng được và mọi nghỉ ngờ của mình”
Mỗi khi nói về vấn đề này, ánh mắt Lê Nhược Vũ đều trở nên kiên định.
“Như vậy thật tốt, cuối cùng thì chị cũng có thể đạt thành tâm nguyện, lần này em thực sự mừng thay cho chị.”
Ánh mắt Lê Minh Nguyệt dịu dàng, điềm tĩnh khiến trái tìm Lê Nhược Vũ khẽ run lên “Cảm ơn em” Lê Nhược Vũ nhìn Lê Minh Nguyệt, trong lòng không hiểu sao lại thấy cảm động.
“Cảm ơn em vì cái gì?”
“Cảm ơn vì bây giờ em vẫn còn có thế chân thành trêu chọc khổ sở thay chị”
“Ôi chao, có gì đâu, chúng ta là chị em tốt mà”
“Đúng, chị em tốt. Chờ lần này tìm được cha rồi chúng ta sẽ kết nghĩa chị em”
“Được chứ”
“Nhưng bây giờ em có thể nhờ chị một việc trước được không?”
“Gì thế?”
“Chị có thể đứng dậy được không, chân em tê quá” Lê Minh Nguyệt hét lên.
“Tê à? Nhưng chị rất thoải mái”
Lê Nhược Vũ cố ý lăn lộn trên người Lê Minh Nguyệt.
“A, em sẽ đánh chị”
Một cái gối che mặt Lê Nhược Vũ.
Hai người cười cười nói nói, bầu không khí trong phòng rất hài hòa, Lê Nhược Vũ cũng cảm thấy ở bên Lê Minh Nguyệt khiến cả người cô dễ chịu hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, ngay khi Lê Minh Nguyệt nghe nói rằng Lê Nhược Vũ và Hà Duy Hùng mấy người bọn họ sẽ đến nước Pháp, cô ấy lập tức nói rằng sẽ đi theo.
Đương nhiên, Hà Duy Hùng ngay lập tức từ chối, để Lê Nhược Vũ đi đã là một sự nhượng bộ giữa anh và Lâm Minh rồi, nếu cả hai người phụ nữ cùng đi mà có chuyện gì xảy ra thì họ không thể chăm sóc nổi.
Lê Minh Nguyệt bĩu môi, rất bất mãn, nhưng cô cũng biết tâm quan trọng của chuyện này đối với Lê Nhược Vũ cho nên không còn cố chấp đi theo, nhưng Lâm Minh lại từ từ cong môi Lê Minh Nguyệt nhìn vào mắt của Lâm Minh không hiểu sao lại có cảm giác không tốt, vội vã vào thế phòng thủ: “Anh muốn làm gĩ?”