Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Lâm Minh lắc đầu: “Đương nhiên sẽ không làmgì cô”

“Vậy thì tại sao anh lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy?” Lê Minh Nguyệt vẫn cảm thấy Lâm Minh hẳn là có ý xấu.

“Không phải, tôi chỉ là đang nghĩ, chúng ta đều đi rồi, sau đó còn Hòa Phong, Hạ Ly và Chí Linh, chẳng phải là sẽ không có người chăm sóc sao? Dù sao cô cũng rảnh rỗi”

Lê Minh Nguyệt lập tức hiểu ý của Lâm Minh, nhanh chóng vỗ ngực cam đoan: “Không sao, mấy đứa trẻ đó cứ giao cho tôi đi”

Cô ấy muốn đến nước Pháp cũng muốn giúp một tay, Lê Nhược Vũ và cô có quan hệ tốt như vậy, nếu có thể giúp cô ấy tìm được cha mẹ ruột của mình thì cô sẽ mừng thay cho Lê Nhược Vũ.

Vì bọn họ không cho đi nên việc chăm sóc mấy đứa trẻ cũng cần giúp một tay, cô rất vui lòng.

“Đừng vuốt”

Hà Duy Hùng nhìn Lê Minh Nguyệt thề son sắt, không khỏi bật cười: “Vốn đã không có gì, em còn vuốt nữa thì nó sẽ lõm vào”

“Cái gì lõm vào?” Lê Minh Nguyệt hơi mờ mịt, không hiểu ý của Hà Duy Hùng.


Nhưng cả Lê Nhược Vũ và Lâm Minh đều không nhịn được cười, để lại mặt mũi cho Lê Minh Nguyệt Lê Minh Nguyệt đột nhiên hiểu rằng Hà Duy Hùng lại dám đùa giỡn cô.

“Hà Duy Hùng” Lê Minh Nguyệt tức giận giơ năm đấm lên, làm như muốn đánh xuống.

Hà Duy Hùng nhanh chóng cầu xin sự tha thứ: “Tiểu tố tông, tôi sai rồi, tôi sai rồi”

“Hừ hừ” Lê Minh Nguyệt vẫn không buông tha cho anh ta, nhéo mạnh tay anh ta, đến khi anh †a đau đến mức nhe răng nhếch miệng mới bỏ tay xuống.

Hà Duy Hùng giận mà không dám nói, xoa tay và đau khổ nhìn Lê Minh Nguyệt.

Còn Lâm Minh và Lê Nhược Vũ thì không nhịn được cười khi nhìn hai kẻ dở hơi.

Nhưng đùa thì đùa, Lê Minh Nguyệt chợt nhớ ra một việc.

“Nếu ngày đó người đưa chăn cho em trên máy bay là chủ tịch LX, bây giờ không phải ôi đang ở thành phố Hà Nội sao? Sao chị lại phải tới nước Pháp tìm ông ấy?”


Hà Duy Hùng nghe vậy không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay cho chỉ số IQ của Lê Minh Nguyệt Một vấn đề đơn giản như vậy còn cô ấy nhắc nhở? Lâm Minh và anh ta tự nhiên nghĩ từ rất lâu rồi.

Người đưa chăn cho Lê Minh Nguyệt biến mất sau khi xuống máy bay, thành phố Hà Nội lớn như vậy, ai biết tìm ông ấy ở đâu.

Nhưng nếu đến nước Pháp lại khác, người Việt Nam xưa có câu là chạy được hoà thượng không chạy được miếu Trụ sở chính của LX ở đó, sớm muộn gì ông ấy cũng phải về chứ?

Lê Nhược Vũ cũng đổ mồ hôi lạnh, cũng không biết nên nói cái gì.

Nhưng nói lời độc địa đương nhiên đều là do Hà Duy Hùng làm.

Hà Duy Hùng khế gật đầu: “Cái kia… Lê Minh Nguyệt…”

“Có chuyện gì vậy?” Lê Minh Nguyệt nhìn Hà Duy Hùng, không đoán được rắng Hà Duy Hùng sẽ “đả kích chính mình”

Hà Duy Hùng ho khan một tiếng: “Em nghĩ chúng tôi là em sao?”

“Sao lại nói vậy?”

“Vậy em nghĩ chỉ số IQ của chúng tôi cũng sẽ giống như em sao?”

“Hà Duy Hùng” Lần này Lê Minh Nguyệt lần này thực sự tức giận đến mức sắp bùng nổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận