“Lần trước là bà làm Nhược Vũ bị ngã đúng không?” Lâm Minh đút tay trong túi quần, lười biếng đi lên phía trước hai bước, khí chất bức người nhìn mẹ Lê.
“Nhược Vũ là aï? Tôi không biết?” Mẹ Lê vội vàng xua tay, vô thức lùi về phía sau một bước, có chút sợ hãi không thể tả nổi nhìn người đàn ông trước mặt.
“Bà không biết?” Lâm Minh khẽ nhếch khóe môi, trong mắt hiện lên thần sắc nguy hiếm.
Lê Minh Nguyệt nhíu mày, không biết nên nói gì, bây giờ cô ấy đang rơi vào tính thế khó xử.
Có điều đối với người mẹ này, từ bé cô ấy đã không cảm nhận được chút tình mẹ nào từ bà ta, người duy nhất trong nhà đối xử tốt với cô có lẽ chính là cha cô ấy: “Tôi thật sự không biết” Mẹ Lê vội vàng lắc đầu phủ nhận “Vậy được, chắc bà biết Lê Minh Nguyệt đúng không?”
Mẹ Lê sững sờ gật đầu: “Biết biết”
“Vậy thì tốt”
Lâm Minh nhướng mày, gọi Hà Duy Hùng đến, báy giờ nên xử lý chuyện của Lê Minh Nguyệt trước, bằng không anh sẽ khó mà giao tiếp với người phụ nữ này được.
Lâm Minh võ vai Hà Duy Hùng, không biết đã dặn dò cái gì mà Hà Duy Hùng gật đầu đồng ý, Lâm Minh gọi phóng viên và Lê Nhược Vũ sang một bên, để bọn họ tự giải quyết chuyện gia đình của mình.
Lê Nhược Vũ có chút không hiểu: “Anh nói gì với Hà Duy Hùng vậy?”
“Anh chỉ bảo anh ta chú ý đến cảm xúc của Lê Minh Nguyệt thôi”
“Ừm” Lê Nhược Vũ gật đầu, lo lắng nhìn về phía Lê Minh Nguyệt Đây là người thân của cô ấy đấy, bị người thân làm tốn thương là khó chịu nhất, cô đã từng trải qua, không ngờ bây giờ Lê Minh Nguyệt cũng phải trải qua loại chuyện này, hy vọng Hà Duy Hùng có thế chăm sóc tốt cho cô ấy Không gia đình nào là không có rắc rối cả, cô cũng không có cách để xen vào.
Mẹ Lê nhìn thấy Lê Minh Nguyệt thì cảm thấy tự tin hơn nhiều, dù sao cũng là đứa con mà bà ta nhìn từ bé đến lớn, cô ấy có tính cách thể nào bà †a cũng biết rõ.
Đặc biệt là so với người đàn ông hung dữ vừa rồi thì Lê Minh Nguyệt ở trước mặt bà ta, hoàn toàn không là gì cả.
Ánh mắt mẹ Lê dần lộ ra khinh thường, ngẩng cao đầu, dường như sắp dùng cảm để đối mặt với Lê Minh Nguyệt vậy.
Sắc mặt của Hà Duy Hùng cũng không dễ nhìn, đã bao lâu rồi không có ai dám ở trước mặt anh ta diễu võ dương oai như vậy rồi chứ?
Hà Duy Hùng kéo Lê Minh Nguyệt ra sau lưng mình, lộ ra nụ cười chế nhạo: “Bà cũng lợi hại khi có thể gây chuyện đến tận đây đấy: Mẹ Lê cũng không chịu thua kém: “Tôi đến tìm con gái tôi thì làm sao chứ?”
“Con gái bà?” Hà Duy Hùng cười, nếu như không phải cha Lê nhập viện, e rằng anh ta đã không thể điều tra ra được việc này.
Chỉ là anh ta vẫn không muốn làm tốn thương Lê Minh Nguyệt, nên văn luôn không nói ra.
Nhưng nếu như mẹ Lê đã quá ép người như nh ta cũng không cần phải che giấu chuyện này nữa, nếu như giữ lại bên cạnh Lê Minh Nguyệt những con giòi bọ không thể ném đi được này, vậy chỉ bằng không cần còn hơn.
Mẹ Lê không biết Hà Duy Hùng có ý gì, nhưng văn không chịu khuất phục, dáng vẻ của Hà Duy Hùng khiến bà ta vô cùng khó chịu, đang định chửi mắng thì lại bị Lê Đức Dương dứng bên cạnh im lặng nấy giờ giữ lại.