Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Bà ta còn nghĩ răng Lê Minh Nguyệt chuẩn bị bao nhiêu tiền chứ? Chỉ có mấy trăm nghìn, không có cũng được.

Nhưng dù sao có cũng hơn không, mẹ Lê đút †ay vào trong túi, cẩn thận cảm nhận kết cấu của tờ tiền, trong lòng vẫn có chút hài lòng.

Mà Lê Minh Nguyệt cầm lấy ví tiền của mình, vẻ mặt ngượng ngùng, không biết có nên lấy thẻ trong ví ra không.

Tay cô cứng đờ trên không trung Hà Duy Hùng ôm vai Lê Minh Nguyệt, như thế đang an ủi cô ấy, càng cảm thấy ghét mẹ Lê hơn.

Trực tiếp ra lệnh đuổi khách: “Nếu như các người còn gây rối ở đây, vậy chúng tôi đi trước đây, nếu như không muốn nữa thì tốt nhất nên trở về bệnh viện nghỉ ngơi đi”

“Vậy chúng ta đi trước” Lê Đức Dương nắm lấy tay mẹ Lý vẫn còn muốn nói gì đó, hướng về phía Hà Duy Hùng cúi đầu, anh ta có vẻ đã hiểu.

Hà Duy Hùng thực sự biết về chuyện của gia đình họ.

Có điều biết chuyện này thì cũng có lợi và hại, nếu sử dụng tốt thì anh ta có thể lấy được đồ tốt từ chỗ Hà Duy Hùng, Nhưng đương nhiên không được nói trước mặt Lê Minh Nguyêt, nếu không sẽ vô dụng.

Lê Đức Dương nhìn Lê Minh Nguyệt thật sâu, ý tứ trong mắt không rõ ràng, nhưng luôn khiến Lê Minh Nguyệt cảm thấy khó chịu.

Nhưng Lê Đức Dương rõ ràng là anh ruột của cô ấy.

Lâm Minh không nhàn rồi ở bên trò chuyện với các phóng viên vài câu, nhưng dường như vô tình, mỗi lời nói đều lộ ra vẻ đe dọa vừa công khai vừa bí mật.

Những phóng viên này đều là người tỉnh ý, sao không thể nhận ra ý tứ sâu xa của Lâm Minh, bọn họ khoe khoang đánh hỏng máy ghi âm, thẻ nhớ và những thứ khác, muốn tạo ẩn tượng tốt trước mặt Lâm Minh.

Lê Nhược Vũ cố hết sức cố nén cười, Lâm Minh trước mặt người khác mặt lạnh giống như Bao Công, trong mắt cô lại là cố ý giả bộ lạnh lùng, thật khiến cô nhịn không được mà muốn cười thành tiếng.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Lê Đức Dương cũng đưa mẹ Lê đi, sau đó Hà Duy Hùng mới dẫn Lê Minh Nguyệt đi về phía Lâm Minh.

“Đã giải quyết ổn hết rồi chứ?”

“Vẫn chưa” Hà Duy Hùng lắc đầu, không phải giải quyết triệt để, mà là tạm thời trì hoãn thôi.

Lâm Minh gật đầu, ngược lại nghe mấy lời của Hà Duy Hùng cũng không kinh ngạc. Nhà họ Lê quá kiêu ngạo, bọn họ cái gì cũng không sợ, thế nhưng bọn họ tú tài gặp phải binh lính cũng không thể giải thích rõ ràng, còn phải xem sắc mặt Lê Nguyệt đế không ai động vào họ.

Cũng bị ngạt thở khó chịu.

“Từ từ đi” Lâm Minh đặt tay lên vai Hà Duy Hùng, thở dài bưồn cười nhìn anh ta, anh không ngờ Hà Duy Hùng lại có ngày này.

“Lâm Minh, đừng hả hê khi người khác gặp chuyện thế này, được không?”

Hà Duy Hùng giả vờ có chút không vui khi nhìn thấy Lâm Minh đang cười khẩy.

“E hèm, phải không?”

Lâm Minh đưa tay lên miệng giả vờ ho vài lần, làm ra vẻ như không có gì.

“Hừ, không thèm nói với cậu nữ: Hà Duy Hùng thực sự không thể tự giúp mình, quay sang một bên tập trung vào Lê Minh Nguyệt Lê Minh Nguyệt lơ đấng nhìn chäm chắm vào một nơi trên mặt đất, không nhận thấy rằng Hà Duy Hùng đang nhìn cô ấy.

“Em sao vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui