Thời Niệm hơi hốc hác, từ sau khi gặp cơn ác mộng đó cô cả người bần thần ra, Lưu Tuyết Di lo lắng nhẹ hỏi “Tiểu Niệm, con có sao không?”
Thời Niệm lắc đầu, cười trừ “Hơi choáng thôi mẹ, không có gì đáng lo!”
Lưu Tuyết Di thấy bộ dáng đó của cô thì hơi nghiêm khắc nói “Không được xem thường bệnh! Con vừa mới tỉnh dậy, để mẹ đi lấy thuốc mà bác sĩ kê”
Nói rồi, Lưu Tuyết Di lấy cho ít thuốc, ép cô uống.
Tối đó cô liền không gặp ác mộng nữa.
Sáng hôm sau, cô hoàn toàn khôi phục a!
Thời Niệm trở nên tươi tắn hơn, thần sắc xanh xao lúc trước giờ đã điểm chút hồng hào.
Mặc dù còn chưa khỏi hẳn nhưng cô cảm thấy thực sự như mình đã sống lại, vươn vai vài cái
Cô vào phòng làm vệ sinh, thay một bộ đồ gọn gàng thanh lịch xuống ăn sáng.
Tóc cô búi cao thể hiện vẻ năng động, gương mặt xinh đẹp cười rộ lên trông rất mê người, bộ đồ gọn gàng thể hiện sức vóc nhanh nhẹn, thoái mái.
Cô bước xuống, khẽ cười với đám gia nhân “Chào buổi sáng!”
Mọi người liền vui vẻ chào đón cô “Tiểu thư buổi sáng vui vẻ!”
Cô gãi gãi đầu, thực sự cô chưa quen với cách gọi này cho lắm, nên có hơi gượng ngùng.
Liền nói với dám gia nhân “Gọi chị là Tiểu Niệm đi! Gọi như thế nghe không quen a!”
Bọn họ liền niềm nở đáp “Vâng!”
Những người này cô thực sự rất vừa ý a! Khác với kiếp trước cô bị một đám gia nhân sỉ nhục, cô lắc lắc đầu.
Dường như không muốn nhớ nữa, tự nhủ rằng cô không nên sống mãi trong quá khứ
Cô liền ăn sáng rất ngon miệng, Lưu Tuyết Di hôm nay bận đi lên bệnh viện lấy đồ cho cô, còn Vân Hựu thì bận công việc nên đi từ sớm.
Trong nhà chỉ còn lại mình cô, thực sự rất chán không có việc gì làm.
Vào phụ bọn họ rửa bát liền bị đuổi ra! Quét nhà thì không cho quét! Aiya! Bọn họ chiều cô quá rồi!
Cô bèn tủi thân hờn dỗi đi lên phòng, nằm ườn trên chiếc giường mềm mại.
Lật qua lật lại mấy vòng, cô sực nhớ ra điều gì đó.
Nếu như cô không nhầm...!thì đáng lẽ khi Vân Mạc Đồng bị như thế, ắc sẽ khiến cho Tần Kiêm gặp cô mà hỏi cho ra lẽ.
Nhưng có một điều cô thực sự không hiểu, rằng...!Tần Kiêm đã làm gì khiến cho Vân Hiểu Niệm cảm thấy không muốn sống nữa? Trên báo chí theo như cô biết thì Tần Kiêm và Vân Hiểu Niệm quan hệ rất tốt, từng là thanh mai trúc mã! Và Vân Mạc Đồng thì có quan hệ tốt với hai người trên?
Bỗng nhiên, một luồng kí ức trào qua đầu cô, là kí ức của thân chủ.
Aiya! Thì ra là như thế! Cô bèn mỉm cười, vậy thì cô nên chuẩn bị một món quà cho tên tra nam này!
Tần Kiêm có thể nói là thuộc diện tuấn tú, là bạn thanh mai trúc mã của thân chủ Vân Hiểu Niệm.
Tần Gia và Vân Gia quan hệ rất tốt, nên đã hứa hôn Vân Hiểu Niệm và Tần Kiêm với nhau.
Trước mặt Vân Hiểu Niệm anh ta lời ngon tiếng ngọt, sau lưng lại tình một đêm với Vân Mạc Đồng.
Anh ta đã nhiều lần đòi Vân Hiểu Niệm cho anh ta (mí bạn biết mà pk :P) nhưng mà thân chủ này luôn một mực cự quyệt
Đến khi Vân Hiểu Niệm thấy anh ta cùng Vân Mạc Đồng như thế thì liền lao ra đường, bị xe cán như ý của cô ta.
Nếu như cô không nhầm thì anh ta còn quan hệ với rất nhiều người khác không riêng gì Vân Mạc Đồng.
Hiện tại thì bây giờ cô cần khiến cho đôi cẩu nam nữ đó thân bại danh liệt, nhưng...!việc đầu tiên đó chính là...!phải huỷ hôn với anh ta!
Khi ý đó vừa chợt vụt qua đầu cô thì phía bên dưới đã ồn ào.
Cô bước xuống, nghe thấy tiếng của một người giúp việc nói
“Tần Thiếu Gia, Vân Tiểu Thư vừa mới tỉnh dậy! Hiện không muốn gặp ai! Mong ngài thông cảm!”
Trước khi đi ra ngoài, Lưu Tuyết Di có dặn bọn họ là ngoài những người trong Vân Gia ra, tuyệt đối không ai được bước vào nhà của Đại Tiểu Thư Vân Hiểu Niệm! Nên bọn họ cứ hết mực làm theo
Tần Kiêm cục kỳ tức giận, anh ta hung hãn quát “Tránh ra! Tao cần gặp nó!”
Bọn họ liền can lại, giọng giảng hoà “Tần Thiếu Gia thông cảm, Tiểu Thư bị bệnh nặng...”
“Chát!” Anh ta đánh một cái bốp vào mặt của cô gái đó, đau đến mức cô ấy phải ôm mặt, rưng rưng sắp khóc
Cô thật sự không nhìn nỗi, nếu cứ thế này chẳng phải anh ta đánh đập bọn họ mãi sao? Chi bằng cô giải quyết để tránh gây phiền phức cho họ.
Cô đứng trên lầu, nhẹ giọng nói với đám gia nhân “Để anh ta vào đi Đậu Khấu!”
Đúng là tình cũ không rủ cũng đến!
Đậu Khấu là tên của nữ giúp việc đó, từ nhỏ đã làm việc cho nhà cô nên rất thân thuộc.
Cô ấy chỉ bèn gục đầu cung kính mời anh ta bước vào
Tần Kiêm hếch mặt, quát “Phải vậy chứ!”
Thời Niệm thực sự muốn phan cho anh ta một chiếc dép, dám đánh người của cô! Được! Hôm nay cô phải dạy dỗ lại anh ta!
Anh ta bước vào niềm nở gọi như thân thiết lâu năm “Tiểu Niệm!”
Cô hếch môi, cười khinh “Đừng gọi tôi bằng cái tên đó từ cái miệng dơ bẩn của anh!”