#Cobonla
Marie thút thút thít thít một hồi rồi cô bé mới bắt đầu bê đồ ăn mà mình đã chuẩn bị ra cho cô.
Liền ngồi luyên huyên thêm một hồi nữa mới tiếc nuối rời đi
Sau khi Marie đi, cô bèn hồi thần lại, lại nằm sấp xuống giường bệnh...!suy suy nghĩ nghĩ...!
Anh ấy...!không đến ư? Thì ra là vậy...!cô cười nhạt một tiếng, nghĩ rằng bản thân thật ngu ngốc.
Rằng Triệu Lâm Phong vẫn còn quan tâm đến cô, cho đến nay, vẫn là do cô một mực ảo tưởng.
Cô lấy tay gác lên mặt
Nước mắt từ khoé mi trào ra, chảy xuống ướt đẫm cả chiếc áo bệnh nhân và chiếc gối, khóc mệt rồi lại tiếp tục thiếp đi...!
...!Bên ngoài phòng bệnh
Một người đàn ông với ngũ quan tinh xảo, gương mặt điển trai mặc vest đen đang đứng ở ngoài.
Trước sự xuất hiện của anh ta đã thu hút ít nhiều sự chú ý của mọi người, có người còn so sánh nếu có Triệu Lâm Phong đứng thứ nhất thì người này cũng đã đứng thứ hai!
Anh ta giương đôi mắt đầy buồn bã nhìn người con gái trong phòng bệnh vì khóc mệt mà ngủ thiếp đi, anh không gõ cửa phòng mà chỉ lẳng lặng nhìn cô ấy...!Đến khi cô hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ, anh mới đẩy cửa bước vào.
Theo sau anh ta là một người thư kí ăn mặc chỉnh tề, khi thấy thiếu gia của họ mở cửa bước vào nhưng còn chút lưỡng lữ, anh ta liền nói
“Lục Thiếu...!”
Lục Dạ Thành giật mình, như là lời đánh thức! Anh ta bắt đầu tiến tới người con gái nằm trên giường bệnh, tức khắc trợ lí liền lui ra
Thời Niệm đang say giấc, cô hoàn toàn không để ý gì đến xung quanh.
Hôm qua lẫn hôm nay cô đã khóc rất nhiều nên sắc mặt có hơi tiều tuỵ đi, khi đó bị Mộ Thư đánh cho nằm viện, đã thế trước khi bị đánh còn bị Lâm Phong còn bị giày vò đến tận 3h sáng thì bảo sao cô không mệt?
Làn da trắng ngần như bạch ngọc đã tái nay lại càng tái hơn, thiếu sức sống trầm trọng!
Lục Dạ Thành khẽ đưa tay lên chạm nhẹ vào gò má đang say giấc kia, liền bị mắt đẹp nhíu với vẻ đầy khó chịu, làm anh ta nhanh chóng thu tay lại nhìn cô với vẻ đầy thương tiếc.
Lại không dám chạm vào thêm lần nữa mà chỉ lặng lẽ quan sát, bỗng giữa mi tâm anh ta hơi nhíu lại khi nhìn vào những dấu hôn đỏ chót hiện lên ở cổ của cô.
Anh khẽ đưa tay kéo nhẹ chiếc áo bệnh nhân ở trên cần cổ ra.
Tức khắc một mảng đầy ám muội hiện ra, vết bầm tím chi chít còn có nhiều đốm đỏ hồng vây quanh
Lục Dạ Thành hơi tức giận vừa tiếc thương cho người con gái đang nằm trên giường bệnh.
Anh khẽ xoa nhẹ lên gương mặt cô, rồi cúi xuống nhẹ nhàng hôn vào trán.
Trong đôi mắt chứa đầy sự bi ai, thì thầm
“Tiểu Niệm...!một ngày nào đó anh sẽ khiến em yêu anh...! Rất nhanh thôi!”
Ậm ự một lúc Lục Dạ Thành lại nói tiếp
“Ngày mai anh sẽ đi Mỹ, khoảng năm sau anh về.
Lúc đó, anh có đủ thế lực, sẽ làm em trở thành của anh!”
“...”
“Tạm biệt người anh yêu...!Tiểu Niệm...!”
“...”
Nói rồi anh ta khe khẽ rời đi như sợ người con gái đó tỉnh giấc.
Bước ra khỏi cửa, Lục Dạ Thành vẫn còn nuối tiếc nhìn lại, thấy không có động tĩnh gì, mới tiếp tục bước đi
Bỗng...! một giọt nước mắt từ khoé mi cô trào ra, mắt đẹp từ từ mở nhưng không tươi mới như lúc đó không rực rỡ như ban đầu mà chứa cả biển khơi bao la nhưng lại cô đơn lạnh lẽo...!đầy sự tuyệt vọng
Cô khóc tức tưởi, như đã không kiềm chế được nữa.
Khóc thật to, thật lớn, nước mắt không ngừng tuôn trào ra như thác, ướt đẫm cả một vùng
Tim cô hiện tại đang rất nhói! Chỉ biết ôm ngực mà hét lên đầy bi thương.
Một lát xong, nước mắt vẫn còn chảy, nhưng không ào ào như trước kia, mà chỉ lặng lẽ, lặng lẽ tuôn như thuỷ tinh rơi rớt mà tan vào hư không.
Giọng cất lên đầy bi an sầu khổ
“Em xin lỗi...!rất xin lỗi anh...!hức hức...!Lục Dạ Thành...!hức...!”
“Nhưng em không thể đáp lại tình cảm của anh...!em xin lỗi...!rất xin lỗi anh...!hức hức...”
Bên ngoài cửa, có ai đó đã nghe được câu này, môi anh ta câu lên cười khổ, giọt nước mắt cũng khẽ tuôn rơi trên khuôn mặt điển trai đấy, bi thương không ai tả xiết...!
Có lẽ, khi anh vừa bước vào...!thì cô ấy đã tỉnh rồi...!