Cùng thời điểm đó, Vũ Thành Huy và Phong Miên vẫn đang nói chuyện với nhau ..
"Ba cháu vẫn thường hay nhắc đến Chú, năm xưa nhờ có Chú mà Ba cháu mới vực dậy công ty được."
"Ta cũng không nghĩ rằng Ông ấy lại mất sớm như vậy."
"Trước khi mất, Ba cháu có nói nếu Chú có đến tìm thì phải tận lực giúp Chú trong mọi việc."
"Đúng là ta có việc muốn nhờ.
Ta muốn tìm lại cháu gái thất lạc đã lâu_Phong Y Sương"
Vũ Thành Huy nghe đến cái tên Phong Y Sương chợt cảm giác lạ.
Lâm Quân Hạo và Lăng Y Bội vẫn đang đi dạo cùng nhau về ..
"Quân Hạo, người mà Anh luôn muốn tìm đã có thông tin chưa?"
"Ý em là chị Y Y? Anh vẫn đang nhờ Thư Ký Ôn tìm tung tích của chị ấy nhưng chưa có được tin báo hữu ích nào."
"Cô ấy là chị ruột của Anh à?"
"Không có.
Cô ấy là người chị lúc nhỏ đã ở bên Anh lúc mất hy vọng nhất"
Lăng Y Bội khá ngạc nhiên về người chị mà Lâm Quân Hạo đang tìm kiếm ..
"Phong Y Sương? Ý chú là người thừa kế Phong Gia thời điểm đó?"
"Đúng vậy.
Năm xưa ta còn bên ngoài công tác thì nhận được tin toàn bộ Phong gia bị phong sát vì hỏa hoạn trong một đêm, nhưng may là Y Sương được cứu sống ra ngoài.
Ta dùng mọi quyền lực có được lúc đó để tra được thông tin thì biết được người phóng hỏa lại chính là người bạn thân mà Anh trai ta tin tưởng nhất_Lâm Úc Thăng."
"Sao?"
"Khi nhận được kết quả điều tra, ta cũng không thể tin được là ông ta lại dám làm như vậy để chiếm đoạt tài sản hiện tại của Phong Gia làm của riêng."
"Ý chú là tài sản hiện tại cũng như là tập đoàn Lâm Khởi đều là của Phong Gia?"
"Đúng vậy."
Vũ Thành Huy không ngờ lại nghe được một tin tức động trời như vậy đằng sau vụ thảm sát năm đó ..
"Ý anh là sao?"
"Từ nhỏ, Anh vốn đã mắc bệnh tim nên cuộc sống rất là gò bó.
Tình cờ một ngày nọ, nhà có khách thì chị Y Y đó xuất hiện trong cuộc đời Anh, mang đến ánh sáng mới cho Anh.
Tuy nhiên, trong một đêm cả nhà họ bị phóng hỏa không một ai sống sót.
Nhưng Anh nghe được thông tin rằng số người đã mất không trùng khớp nên Anh luôn cho rằng là chị ấy đã được cứu sống."
Nghe câu chuyện đó thì bỗng dưng Lăng Y Bội chợt đau đầu vì một vài hình ảnh lạ, Lâm Quân Hạo một bên nhìn thấy thì lo lắng cho cô .
"Em sao vậy? Không khỏe ở đâu à?"
"Không sao.
Chỉ hơi nhói đầu một chút, chắc là mấy nay em tăng ca nhiều quá ."
"Em đấy.
Anh không nói vì biết tính em cũng cố chấp, nhưng mà công việc không cần phải làm nhiều như vậy.
Số tiền nợ đó Anh đâu có đòi em phải trả, em còn phải chú ý sức khỏe của mình nữa đấy."
"Em biết rồi mà.
Em sẽ chú ý ^^!"
Trở lại với cuộc nói chuyện giữa Vũ Thành Huy và Phong Miên ..
"Nhưng mà tìm kiếm một người không phải dễ, chú đã có được thông tin nào rồi ạ?"
"Lúc nhỏ, ta cũng ko gặp con bé nhiều.
Tuy nhiên đã là người thừa kế của Phong Gia thì bên vai phải ắt sẽ được khắc biểu tượng của Phong Gia.
"
"Thời gian cũng đã lâu, có khi nào cô ấy đã ..?"
"Không đâu.
Y Sương từ khi sinh ra đã mang điềm lành, ắt sẽ không có việc đó.
Có lẽ con bé đang nơi nào đó chờ ta tới đón thôi, dù gì trên thế gian này con bé chỉ còn ta là người thân."
"Chú đừng lo.
Cháu sẽ mau chóng nhờ người tìm kiếm thông tin."
"Uhm."
Lăng Y Bội trở vào phòng tắm thì nhớ lại câu chuyện của Lâm Quân Hạo đã kể, lại nhìn vào hình khắc lạ bên vai phải qua gương ..
"[Hình khắc này đã lâu như vậy mà không trôi đi nhở? Còn những hình ảnh lúc Quân Hạo kể, tại sao mình lại cảm giác nó quen thuộc đến như vậy?]"
Vũ Thành Huy vẫn còn suy nghĩ về sự việc của Phong Y Sương mà lập kế hoạch .
"[Phong Gia vốn là gia tộc thao túng kinh tế nhiều năm về trước, sụ việc thảm sát năm đó cũng đã tốn rất nhiều bút mực.
Nếu mình tìm được người thừa kế đó, chẳng phải sẽ được củng cố lại Tập Đoàn trước Lâm Quân Hạo sao?]"
Hôm sau, Lăng Y Bội tiếp tục đến Nhà Hàng làm việc.
Tình cờ Phong Miên cũng đến nơi đây dùng bữa, và được Lăng Y Bội phục vụ.
Nhìn thấy ánh mắt rất quen thuộc nên Phong Miên bất giác hiếu kỳ về cô, vừa ăn vừa theo dõi cô.
Chuẩn bị tan ca về thì Tần Thế Kiệt đợi Lữ Mộng Bình bên ngoài ..
"Yo."
"Có việc gì sao? Tần Tổng?"
"Không có việc thì không tới tìm cô được à?"
"Tôi vẫn còn nhiều việc, nếu không có gì quan trọng thì tôi xin phép."
Lữ Mộng Bình rời đi thì lại bị Tần Thế Kiệt kéo trở lại, mất thăng bằng mà cả hai ngã xuống nữ trên nam dưới khiến cô ngại đỏ mặt ..
"Anh ..
Rốt cuộc là anh muốn làm gì hả?"
"Xin lỗi.
Tôi ..
tại cô không nghe tôi nói mà .."
"Vậy anh nói đi."
"Tôi muốn nhờ cô đi cùng tôi đến một nơi."
"HẢ?"
Còn chưa kịp định hình lại thì Tần Thế Kiệt đã dẫn Lữ Mộng Binh đi, Phong Miên vẫn ở lại Nhà Hàng quan sát Lăng Y Bội cho đến khi cô về nhà.
"[Ánh mắt đó ..
thật giống với chị dâu, có lẽ nào..?/]".