Tổng Tài Là Người Yêu Cũ


‘Tân Dực Hành’ .
Khưu Tịnh Y nghe như có tiếng sét đánh ngang mình, hai tai trở nên lùng bùng nhức nhối.

Ba chữ ‘Tân Dực Hành’ khiến cô tê liệt đầu óc, run rẩy ngước lên nhìn người đàn ông kia, hắn vẫn đang cùng Hoắc Thái Gia đấu mắt im lặng không đáp.
Cô đã từng nghe Hoắc Thái Gia nói qua, buổi gặp mặt này được tạo ra nhằm mục đích muốn cô tiếp cận người thừa kế Tân thị để thương thảo chuyện làm ăn giữa hai bên.

Thông tin duy nhất cô được biết là ba chữ Tân Dực Hành kia, còn lại đều mông lung không rõ.
Hoá ra, cô đã cùng người đó trò chuyện được một lúc rồi.
Tân Dực Hành ban đầu có chút cảm khái với cô, sau khi Hoắc Thái Gia bước đến, thái độ của hắn đối với cô liền quay ngoắt một trăm tám mươi độ, giống như đã biến thành một người khác.
Ánh mắt hắn nhìn cô phức tạp, có lẽ là đang cố nhìn thấu con người bên trong cô.
Tân Dực Hành cảm thấy thú vị, hắn nhếch môi, một tay choàng sang người Khưu Tịnh Y.

Bàn tay đặt lên đôi vai nhỏ nhắn đó mạnh bạo kéo cô ngã vào lòng hắn.
_ Đây là quà Hoắc Gia dày công chuẩn bị cho tôi, có phải không?
Hoắc Thái Gia khẽ liếc mắt nhìn Khưu Tịnh Y, lạnh lùng buông ra mấy chữ.
_ Tân thiếu muốn thế nào, thì là như thế đó.
Khưu Tịnh Y mở to hai mắt không tin vào những gì mình vừa nghe.


Hắn thật sự muốn bán cô đi, hắn đã đẩy cô vào tay người đàn ông khác...
Ý nghĩ mới loé lên trong đầu khiến Khưu Tịnh Y chóng mặt, cơn đau thắt ở dạ dày làm cô buồn nôn dữ dội, phải cố gắng lắm mới khiến thân mình thôi không run rẩy.
Tân Dực Hành không đợi lâu, hắn bế thốc Khưu Tịnh Y lên ngang người mình, đồng thời gọi phục vụ chuẩn bị một phòng cao cấp nhất.
_ Cảm ơn lòng thành của Hoắc Gia, vừa hay khai trương chuỗi khách sạn cao cấp của Tân thị, tôi có thể cùng mỹ nhân trải nghiệm thực tế một chút.
Khưu Tịnh Y nằm yên trong vòng tay Tân Dực Hành, khuôn mặt trắng bệch không chút lộ sắc, cô không nói không rằng, cũng không nhìn Hoắc Thái Gia lấy một cái, mặc kệ chuyện gì sắp xảy ra.
_________oOo__________
Tân Dực Hành đặt Khưu Tịnh Y lên chiếc giường lớn mềm mại.

Nhìn thấy một màu trắng tinh khôi, cơ thể cô run lên một cách kịch liệt.
_ Có thể nói cho tôi biết tên của cô không?
Tân Dực Hành đứng trước mặt cô biểu cảm không rõ ràng, đôi mắt nhìn cô như đang hăm doạ.
_ Khưu Tịnh Y.
Cô đáp ngắn gọn.
_ Không cần phải sợ, cô thừa biết tôi sẽ không chạm vào cô.
Khưu Tịnh Y ngước nhìn người đàn ông trước mặt, tuy giọng nói ráo hoảnh nhưng lại khiến cô cảm thấy ấm áp.
_ Tôi biết mối quan hệ của anh cùng người đó không tốt, tôi tưởng rằng anh sẽ...
_ Tôi sợ bẩn, đồ Hoắc Thái Gia đã dùng, tôi sẽ không động đến.
Tân Dực Hành nói không chút do dự.

Hắn đối với phụ nữ sớm đã không còn hứng thú, có lẽ là do nếm trải đủ rồi mới biết giống loài này chỉ toàn nảy sinh rắc rối.
Vốn lãnh khốc vô tình, Tân Dực Hành còn có một sở thích khác là nhìn phụ nữ khóc.

Hắn luôn cho rằng những người xung quanh mình đều tiếp cận có mục đích, cho nên lúc nào cũng muốn dạy cho bọn họ một bài học xương máu, rằng người có tiền thường không ngu.
Vậy mà, nữ nhân trước mặt hắn một giọt nước mắt cũng không rơi.
_ Bị tôi nói đến như vậy mà vẫn bình chân như vại, cô là người đầu tiên.
_ Cảm ơn.
Khưu Tịnh Y nói bằng chất giọng lạnh tanh.

Hoá ra, người đàn ông trước mặt cũng chẳng khá hơn Hoắc Thái Gia là bao.


Thật ra, hai người bọn họ giống nhau ra phết, có lẽ đó cũng là lý do khiến họ càng nhìn càng không thuận mắt đối phương.
_ Trên người cô có một thứ rất hay ho.
Đột nhiên Tân Dực Hành lên tiếng, hắn kéo tay Khưu Tịnh Y về phía mình, thô bạo xé rách từng mảng váy trên người cô.
_ Anh...anh đang làm gì vậy??
Khưu Tịnh Y mếu máo nhìn Tân Dực Hành, cô bị hắn đẩy ngã xuống giường, chăn nệm bị xáo trộn mỗi thứ một nơi, cô lúc này mới thấy sợ.
_ Dù tôi rất thích cô, nhưng vì hắn muốn cùng tôi chơi trò này, nên tôi sẽ gửi lời xin lỗi đến cô sau.
Khưu Tịnh Y không hiểu lời Tân Dực Hành, thậm chí còn không kịp động não suy nghĩ đã bị hành động của hắn làm cho choáng váng.
Tân Dực Hành cúi đầu vào hõm vai cô, hơi nóng phả vào da thịt vô cùng gần gũi khiến cô rơi vào trạng thái căng thẳng.

Môi hắn lướt nhanh qua chiếc cổ thon dài trắng nõn, cắn mạnh.

Khưu Tịnh Y đau đớn thốt lên một tiếng, rồi lại thêm vài vết hôn nữa lưu lại trên bả vai, Tân Dực Hành lúc này mới đột ngột buông ra, hắn một tay lau lại mép miệng, nhìn cô ngồi bất động trên giường, khẽ cười.
_ Bây giờ thì cô Khưu có thể ra ngoài rồi.
Khưu Tịnh Y không đáp lời Tân Dực Hành, lặng lẽ đứng dậy lướt ngang qua người hắn, mở cửa bước ra khỏi phòng.
Dãy hành lang trống trải không một bóng người.

Cô mỉm cười trong vô thức, nếu lúc nãy cô cố gắng kêu cứu, có lẽ chỉ trở thành trò cười trong mắt những người “đó” mà thôi.
Bước chân dừng lại bên khung cửa kính trong suốt, Khưu Tịnh Y đưa tay chạm vào đó, lờ mờ nhận ra bản thân đang đứng trên tầng cao nhất, thậm chí có thể nhìn thấy rõ quang cảnh thành phố về đêm bên dưới.

Trong một thoáng, cô chợt nghĩ, nếu như có thể rơi từ trên độ cao này xuống, hẳn sẽ rất thoải mái...

_ Bận suy nghĩ gì vậy?
Hoắc Thái Gia không biết từ lúc nào đã đứng phía sau lưng, mùi nước hoa đặc trưng len lỏi vào dòng không khí khiến Khưu Tịnh Y suýt thì chết ngạt.
Đè nén cảm xúc trong lòng, Khưu Tịnh Y xoay người lại nhìn hắn, cố gắng để nói mình rất ổn, nhưng lời không sao thốt thành câu được.
Ổn sao, cô nào có cảm thấy ổn?
Đằng sau Hoắc Thái Gia còn có vệ sĩ, bọn họ nhìn thấy sắc mặt hắn, hiểu chuyện lui ra phía sau.
_ Lại đây.
Hoắc Thái Gia hai tay yên vị trong túi quần, hắng giọng nói một tiếng.
Cô bước về phía hắn, đôi mắt vô hồn không rõ đích đến, cơ thể nhỏ nhắn loạng choạng ngã vào người hắn khiến hắn bàng hoàng dang tay ra đỡ.
Hắn muốn hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, khoé môi còn chưa động đậy thì ánh mắt đột ngột dừng lại trên những vết đỏ hồng hằn lên da thịt trắng muốt.
_ Tân Dực Hành...cô đã để tên khốn đó động vào mình sao?!
Khưu Tịnh Y mở mắt, choàng hai tay ôm cổ Hoắc Thái Gia, cô ngửa mặt cười lớn, thanh âm vang vọng cả dãy hành lang khiến người ta không khỏi rợn tóc gáy.
Cô ép sát thân mình vào người hắn, tay nhỏ không ngừng làm loạn trên từng cúc áo sơ mi bên dưới lớp vest đen bóng bẩy.

Hắn khó chịu chụp lấy tay cô, ngăn không để cô tiếp tục càn rỡ.
Khưu Tịnh Y ngạc nhiên nhìn hắn, rồi lại nhìn xuống tay mình đang bị hắn khống chế, cô nở nụ cười quỷ dị, hai mắt ngấn nước nhìn hắn.
_ Không phải Hoắc Gia nói không chê tôi bẩn sao? Đây, tôi muốn ngủ với anh, chạm vào tôi đi, chạm vào tôi đi chứ ?!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận