Tại Tân thị lúc này, Tân Dực Hành ném một xấp giấy mới vào tay trợ lý, hắn xoay người bước ra khỏi cổng lớn.
_ Chuyện ở đây tạm thời để cô lo liệu, gọi Nghệ Ôn đi cùng tôi một chuyến đến Hoắc thị.
Lý Uyển Nghi cầm đống hồ sơ dày cộm trên tay, ánh mắt tiếc nuối nhìn bóng lưng Tân Dực Hành rời khỏi.
Từ bữa dạ tiệc khai trương chuỗi khách sạn cao cấp của Tân thị, nói trắng ra là từ ngày gặp người con gái đó, Tân Dực Hành bắt đầu hành xử như một kẻ mất trí.
Hắn uống nhiều rượu hơn, hắn luôn mỉm cười trong vô thức, hắn cũng thường xuyên quan tâm đến các vấn đề lớn nhỏ của Hoắc thị.
Thỉnh thoảng, hắn còn nhờ Lý Uyển Nghi tìm hiểu sở thích của phụ nữ, rốt cuộc kiểu người trong nóng ngoài lạnh là như thế nào.
Lý Uyển Nghi siết chặt lòng bàn tay mình, cơn đau âm ỉ trong lòng chỉ có tăng chứ không giảm.
Cô đi theo hắn đã tròn sáu năm, kể từ lúc hắn bước vào Tân thị với tư cách là nhân viên thực tập cấp thấp nhất, cô không hề biết trước hắn sẽ là người thừa kế, như vậy, tình cảm cũng lớn lên một cách tự nhiên.
Tình bạn sao? Tình đồng nghiệp sao? Hắn có thể ngủ bừa với bao nhiêu phụ nữ nhưng ngay cả lúc say xỉn nhất cũng không hề chạm vào cô.
Lý Uyển Nghi đã từng đánh giá bản thân mình không tệ.
Nhưng vì tình yêu đó, cô đã nhắm mắt làm ngơ những chuyện tồi tệ Tân Dực Hành làm, cũng như việc hắn đã lên giường với bao nhiêu người cô cũng không quản, chỉ thầm lặng đợi chờ hắn một lần quay đầu lại nhìn mình.
Nhưng một Khưu Tịnh Y, chỉ riêng lần đầu tiên gặp gỡ tại đêm hội đó đã khiến Lý Uyển Nghi biết thế nào là ghen tức, đố kỵ.
Vẻ đẹp của Khưu Tịnh Y bên dưới lớp mặt nạ khiêu vũ lúc ẩn lúc hiện, kiêu sa và lộng lẫy, sự lạnh lùng toả ra trên con người đó lại có thể thu hút người khác một cách đáng hận.
Đó là thần thái mà Lý Uyển Nghi chưa bao giờ có được, cũng như chưa bao giờ được diện kiến.
Tân Dực Hành là người đàn ông thế nào vậy mà không nói một lời đã trực tiếp bước đến chỗ người con gái kia.
Lý Uyển Nghi đứng trong bóng tối đau khổ nhìn người đàn ông mình yêu dìu dắt nâng niu tay của người khác.
Cô đã tự nhủ với lòng có lẽ hắn sẽ dành cho cô điệu nhảy thứ hai.
Nhưng không, Tân Dực Hành trực tiếp bế thốc Khưu Tịnh Y lên tay mình, tiêu sái rời khỏi sảnh tiệc khiêu vũ.
Lần đầu tiên trong đời, Lý Uyển Nghi thấy lòng mình nóng như lửa đốt.
Cô cứ tiến lên một bước rồi lại lùi xuống một bước, cô là người giúp hắn đặt phòng, chính tay cô đẩy hắn về phía người con gái khác.
Ý nghĩ điên cuồng khiến cô mất tỉnh táo giật lấy ly rượu trên tay người phục vụ, một hơi liền uống cạn đến giọt cuối cùng.
Vậy mà chất cồn cay nóng cũng không thể khiến cô cứ vậy mà quên đi, mà ngược lại, đầu óc ngày càng trở nên rõ ràng.
Lý Uyển Nghi tự hỏi, không biết giờ này hai người kia đã quấn lấy nhau được bao lâu?
Kẻ sắp chết đuối như cô đột nhiên lại nhìn thấy phao cứu sinh ném ra trước mặt.
Hoắc Thái Gia nhìn cô không chút cảm xúc, hắn nghiêm giọng lại hỏi, trong câu nói không có đầy đủ chủ vị.
_ Phòng 20.1.4 ở đâu?
Đại não Lý Uyển Nghi bắt đầu hoạt động mạnh.
Nếu chỉ dựa vào cô tuyệt đối không thể phá hỏng chuyện tốt của Tân Dực Hành, nhưng nếu đó là Hoắc Thái Gia thì liền có thể.
Đôi mắt cô sáng rực nhìn hắn, giọng nói có phần run rẩy.
_ Tôi là người của Tân thị, tôi có thể dắt Hoắc Gia vào trong.
Nhân viên lễ tân theo lời của Lý Uyển Nghi đều bị Hoắc Thái Gia mua chuộc, dù trong thời gian khai trương phòng ốc chưa được đưa vào sử dụng, ngoại trừ người thừa kế Tân thị được ngoại lệ, tiếp theo còn có Hoắc Thái Gia.
_ Lý Uyển Nghi, cô thích Tân Dực Hành sao? - Hoắc Thái Gia hỏi không chút khách khí.
_ Không phải thích, còn Hoắc Gia thì sao, ngài có hứng thú với nữ nhân họ Khưu kia?
Hoắc Thái Gia im lặng nhìn Lý Uyển Nghi đang tựa người vào thang máy, trong lòng cũng có chút đồng cảm ít ỏi.
_ Không phải hứng thú.
- hắn đáp ngắn gọn.
Lý Uyển Nghi sửng sốt nhìn hắn, cô bật cười, cố kìm nén cảm xúc thật trong lòng.
Hoá ra, Khưu Tịnh Y lợi hại như vậy.
Sau đó Hoắc Thái Gia cùng người của hắn đợi sẵn ở cửa, Lý Uyển Nghi vờ nhắn tin báo động cho Tân Dực Hành.
Không mất bao lâu Khưu Tịnh Y thật sự được thả ra ngoài, Lý Uyển Nghi nép mình chứng kiến một màn độc thoại điên cuồng của cô cùng Hoắc Thái Gia.
Cho đến khi Khưu Tịnh Y bị đánh ngất, Hoắc Thái Gia bế cô trong lòng, lạnh lùng lướt ngang qua Lý Uyển Nghi.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô kịp nhìn thấy trên làn da trắng như tuyết lốm đốm nhiều vết hôn đỏ hồng nổi bật...
Lý Uyển Nghi thấy tim mình thắt lại.
Nhưng không sao, bọn họ cũng chưa kịp làm gì, cô nhận lời của Tân Dực Hành bước vào phòng.
Cô đã hi vọng điều gì nhiều hơn thế, nhưng Tân Dực Hành mơ mơ màng màng ngồi trên giường, tay còn cầm lại một mảnh vải trên váy của Khưu Tịnh Y.
Vừa nhìn thấy cô, hắn liền đổi sắc mặt hỏi làm sao Hoắc Thái Gia có thể lên đến đây.
_ Là tôi đã dẫn Hoắc Gia, tôi bị uy hiếp, thưa ngài.
Lý Uyển Nghi nói dối không chớp mắt.
Không biết Tân Dực Hành có nhận ra hay không, hắn im lặng không đáp, chỉ cau mày nhìn cô một lúc rồi đứng dậy, hắn thực sự để cô ở lại căn phòng đó một mình.
Gọi cô đến đây chỉ để hỏi một câu duy nhất.
Đây rõ ràng là một loại cảnh cáo, Lý Uyển Nghi biết, hắn biết cô nói dối.
Ánh mắt của hắn lúc đó khiến cô bị ám ảnh suốt mấy ngày liền.
Phải, Tân Dực Hành không hề yêu Lý Uyển Nghi, đến sự quan tâm ít ỏi cũng không thèm ban phát cho cô.
Hắn thậm chí còn không buồn hỏi Hoắc Thái Gia đã dùng thứ gì để đe doạ cô, hoặc là ít nhất cũng nên hỏi cô có ổn không, dù là hắn chỉ giả vờ thôi cũng được, Lý Uyển Nghi đều sẽ vui vẻ chấp nhận.
Nhưng hắn đã không, tất cả những gì hắn để tâm lúc đó chỉ có bóng hình của một cô gái lạ mặt mà hắn mới gặp một lần trong đời...
Nhắm mắt khép lại dòng suy nghĩ mông lung, Lý Uyển Nghi khẽ thở dài.
Từ ngày đó đến nay, mỗi lần đến Hoắc thị Tân Dực Hành đều gọi Nghệ Ôn đi cùng.
Không đúng, phải nói là mọi công việc từ trước đến nay luôn là cô đảm nhiệm, bây giờ dần được thay thế bởi Nghệ Ôn mất rồi...
__________oOo____________
Khưu Tịnh Y sớm làm quen được với vài đồng nghiệp ở vị trí mới.
Cô cảm thấy chuyện bị điều đi cũng không tệ, dù bản thân không còn được đánh giá cao như trước nhưng những người bạn ở đây không hống hách kênh kiệu như những người ở phòng ban khác.
Và quan trọng nhất là việc cô không nhất thiết phải gặp gỡ Hoắc Thái Gia 24/7 nữa.
Reng.
Tiếng chuông báo động vang lên hai hồi vừa lớn vừa rõ, Khưu Tịnh Y vui vui vẻ vẻ sắp xếp lại bàn làm việc.
Đồng nghiệp mới rủ cùng xuống nhà ăn trưa, cô không chút do dự liền đồng ý.
Mọi người xếp hàng dài chờ đến lượt mình chọn khẩu phần ăn, Khưu Tịnh Y vốn thích ăn thịt nhưng do gần đây sức khoẻ không tốt nên chỉ toàn chọn rau, một khay đồ ăn đầy ắp chỉ thấy một màu xanh lục.
Cô có thêm bốn người bạn mới, họ được phân công vào cùng một nhóm, vừa hay tính cách lại hợp nhau nên rất nhanh đã trở nên thân thiết.
Đối diện cô là Trần Hạo Nhiên, cậu ta là người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, lúc nào cũng bày ra trò vui làm mọi người vui vẻ.
Ngồi cạnh Hạo Nhiên là Mục Thanh Dao, cô gái có tính cách chăm chỉ nhất đội, lúc nào cũng cùng Khưu Tịnh Y ngồi lại tăng ca đến giữa đêm.
Hai người còn lại lần lượt là Liễu Á và Châu Hoa, hai người này vốn dĩ là một cặp trời sinh, yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên lúc ở phòng thực tập dành cho tân binh.
Năm người ngồi cùng một bàn trò chuyện rôm rả, lúc thì nói xấu trưởng phòng, lúc lại than thở công việc, chung quy không khí vô cùng vui vẻ.
Cạch.
Đột nhiên cửa phòng ăn đột ngột mở ra, người bước vào như đem theo hào quang phía sau lưng, khiến cả căn phòng trở nên sáng chói.
Mọi ánh mắt theo lẽ đương nhiên đều hướng về phía người đó, Khưu Tịnh Y cũng không phải ngoại lệ.
Sự xuất hiện của Tân Dực Hành khiến cô cảm thấy có chút phi lý, càng khó hiểu hơn khi hắn rẽ giữa đám đông để tiến lại phía cô.
_ Tân thiếu, không phải cuộc hẹn còn hơn một tiếng nữa sao?
_ Đúng vậy, nhưng tôi nhớ cô rồi, cùng tôi ăn trưa một bữa có được không?
Tân Dực Hành mỉm cười, câu nói của hắn khiến phòng ăn được một phen náo loạn.
Hắn cũng là người nổi tiếng, đặc biệt là ở Hoắc thị, không ai không biết hắn chính là cái gai lớn nhất của Hoắc Thái Gia.