“Giám đốc Hà, có những lời, là người lớn không thể tùy tiện nói ra được…” Minh Tuệ ngẩng mặt lên nhìn Hà Thu Hoài, ánh mắt vô cùng sắc bén: “Cô nói như vậy là có ý gì?”
Con trai của cô đúng là không có cha, nhưng không có nghĩa là một người xa lạ như Hà Thu Hoài có thể mang chuyện này ra để tùy tiện sỉ nhục thằng bé.
Hà Thu Hoài dường như không hề nhận thấy mình sai, cô ta cất cao giọng phản bác:
“Tôi nói sai sao? Rõ ràng thằng bé này không có cha, chẳng biết là do mẹ nó lang chạ với đàn ông thế nào mới sinh ra được…”
Có đôi khi, lời nói còn gây tổn thương lớn hơn nhiều so với bạo lực đòn roi.
Nhất là, những lời nói đầy ác ý nhằm vào một đứa trẻ con mới sáu tuổi.
Thằng bé cố gắng khắc chế, nhưng giọng nói vẫn vô thức run rẩy.
“Đủ rồi, không cần nói nữa.
Các người thắng rồi… Tôi quỳ là được.”
Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ con, nhưng ánh mắt của thằng bé lại khiến Hà Thu Hoài sững sờ lùi về sau một bước, ngón tay bất tri bất giác bám chặt vào cánh tay của người đàn ông bên cạnh.
Thằng bé chưa kịp quỳ xuống, đã được một vòng ôm nóng hừng hực bao lấy.
Minh Tuệ dùng hết sức lực của mình ôm siết lấy thân thể nhỏ bé của con trai, từ đôi mắt nâu của cô, một dòng lệ nóng hổi chảy xuống.
“Không… chúng ta không hề sai, con không cần phải quỳ.” Cô nhẹ nhàng vuốt ve đôi má của con trai mình.
“Con không làm gì sai cả.
Số tiền này chúng ta không cần kiếm nữa.”
Lấy một món tiền từ việc chụp quảng cáo, lại để bọn họ sỉ nhục con trai cô một cách vô lý và độc ác như vậy, cô không cần.
Nãy giờ vẫn tỏ ra kiên cường, nhưng được ôm siết trong vòng tay của mẹ, con trai cô lại không nhịn được chảy nước mắt theo mẹ.
Thằng bé thấy tầm mắt mình mờ dần, sau đó vòng tay của mẹ chợt buông lỏng.
Tâm trí đột ngột trở nên mơ hồ, Minh Tuệ ngã xuống trong tiếng kêu thảng thốt.
“Mẹ! Mẹ làm sao vậy?”
“Đào Minh Tuệ… Cô làm sao vậy?”
Dương Quốc Thành vội vàng gạt tay Hà Thu Hoài ra, sau đó chạy tới ôm lấy thân thể nhỏ bé vừa ngã xuống nền.
Người cô nóng bừng, khuôn mặt đỏ gay.
Hắn chạm nhẹ mu bàn tay lên trán cô, nhiệt độ bỏng rát khiến hắn giật mình.
Ôm Minh Tuệ đứng dậy, hắn nói với nhóc con bên cạnh.
“Đi theo chú, mẹ cháu sốt rất cao, cần đưa đến bệnh viện ngay lập tức.”
Khó khăn lắm người đàn ông này mới chủ động tới xem công việc của mình một lần, lại bị phá hoại như vậy, làm sao Hà Thu Hoài chịu được.
Cô ta đưa tay níu lấy vạt áo của hắn.
“Anh, quảng cáo rất quan trọng, không thể dừng lại như vậy được.” Nghĩ nghĩ một chút, cô ta lại nói thêm: “Để em cho người đưa cô ấy tới bệnh viện, bên này vẫn phải chụp quảng cáo, anh…”
Đôi lông mày của Dương Quốc Thành nhíu chặt lại, trong lòng vừa hoảng hốt lại vừa lo lắng.
Lúc này hắn chẳng còn chút tâm tình nào để ý tới quảng cáo đang chụp dở nữa.
Nhưng Hà Thu Hoài đã nói như vậy thì…
“Không chụp nữa.
Hủy tất cả những hợp đồng quảng cáo với Linh Nhi, lập tức chuyển tiền bồi thường hợp đồng, đồng thời khởi kiện ekip của Linh Nhi vì thái độ thiếu chuyên nghiệp trong khi hợp tác.”
Chỉ bằng thái độ không coi ai ra gì của Linh Nhi hồi nãy, hắn đã quyết định sẽ đưa cô người mẫu nhí này vào danh sách đen.
Cũng coi như may mắn, là cô thư kí ngu ngốc của hắn chỉ bị cảm sốt thông thường, không phải bệnh gì quá nghiêm trọng.
Theo lời bác sĩ, chỉ cần truyền một chai paracetamol là có thể hạ sốt khỏe lại rồi.
Sắp xếp xong cho Minh Tuệ, hắn mới có thời gian để ý tới con trai của cô.
Thằng bé đang nhìn chằm chằm vào người nằm trên giường bệnh, vẻ mặt không để lộ cảm xúc gì.
“Bác sĩ nói là không sao rồi, cháu đừng quá lo lắng.” Hắn tiện tay xoa đầu thằng bé.
“Hôm nay thiệt thòi cho cháu rồi.”
“Cảm ơn chú.
Chú giúp cháu để ý tới mẹ một chút, để cháu gọi điện thoại về nhà.”
Dương Quốc Thành hơi mỉm cười, gật đầu với cậu nhóc, rồi lại bị hành động của chính mình làm cho sững sờ.
Đã rất lâu rồi, hắn mới có thiện cảm với một cậu nhóc mới gặp qua một lần như vậy.
Đưa mắt nhìn cô gái đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh, hắn không nhịn được nghĩ, rốt cuộc là cô đã cùng với ai mới có thể sinh ra đứa trẻ tuyệt vời đến thế chứ?
Không lâu sau, thằng bé quay lại, ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh giường bệnh, hai chân đung đưa, lại thở dài một hơi.
“Chú à, chú có bố hay không?”
Câu hỏi đột ngột khiến hắn sững sờ, không biết trả lời thế nào.
Thằng bé cũng không đợi câu trả lời, đã tự mình nói tiếp:
“Cảm giác có bố chắc là tốt lắm nhỉ? Nếu như cháu có bố, thì bố sẽ bảo vệ cháu, bảo vệ cả mẹ nữa, sẽ không để ai bắt nạt mẹ và cháu.
Nhưng cháu lại không có bố…”
Cậu bé này… đang muốn tâm sự hay sao?
Dương Quốc Thành ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, tầm mắt hai người ngang nhau.
Hắn có chút do dự, nhưng vẫn quyết định hỏi:
“Bố cháu đâu rồi? Sao ông ấy lại bỏ mặc mẹ con cháu?”
“Cháu cũng không biết nữa.” Cậu bé lắc đầu.
“Từ khi sinh ra cháu đã không biết ông ấy là ai, mẹ cháu chưa từng nói.
Bà cháu thì bảo là ông ấy đã chết rồi, còn mẹ thì… mỗi lần cháu và em hỏi đến ông ấy, mẹ lại khóc, nên sau này cháu cũng không hỏi nữa.
Chú thử nói xem lại sao ông ấy lại không cần bọn cháu chứ?”
Từ nhỏ, cậu bé đã rất hiểu chuyện, biết chăm lo cho em gái, không hay nũng nịu khóc lóc, cũng không thích thể hiện cảm xúc.
Đây là lần đầu tiên nói chuyện nhiều như vậy với một người lớn xa lạ.
Không hiểu tại sao, người đối diện khiến cậu nhóc cảm thấy vô cùng thân thiết, bất tri bất giác nói ra hết những băn khoăn trong lòng mình.
Và Dương Quốc Thành cũng không cảm thấy khó chịu khi được cậu bé này chọn để thổ lộ nỗi lòng.
“Có thể là… ông ấy thật sự đã mất rồi, nên mới không thể ở bên mẹ con cháu.”
Có đứa con đáng yêu như thế này, ai mà nỡ bỏ chứ.
Nếu là hắn, có khi cưng chiều nhóc con lên tận trời còn cảm thấy chưa đủ nữa.
Không khí trong phòng bệnh ngoài ý muốn khá hòa hợp, hoàn toàn khác so với không khí ở khu vực chụp quảng cáo.
Sau khi Dương Quốc Thành ôm thư kí của mình rời đi, vị hôn thê của hắn sắc mặt vô cùng tệ.
Cô ta giậm mạnh gót giày nhọn hoắt xuống nền, bàn tay siết chặt điện thoại, đi thẳng ra ngoài.
“Con gái của bố, gọi cho bố có việc gì vậy?”
Giọng người đàn ông trung niên vang lên trong điện thoại đầy ý cười.
Hà Thu Hoài thở hắt ra một hơi.
“Bố, con cảm thấy hơi lo lắng.
Bên cạnh anh Thành đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ rất kì lạ, cô ta còn có một đứa con giống anh ấy như đúc nữa…”
Về lý mà nói, cô ta tuyệt đối không tin rằng Dương Quốc Thành có thể có đứa con lớn như vậy.
Thế nhưng, hành động của hắn ngày hôm nay khiến cô ta có cảm giác nguy cơ chưa từng có trước đây.
Người đàn ông lạnh nhạt như vậy mà lại có thể quan tâm tới sự sống chết của một cô thư kí tầm thường, nói thế nào cũng thấy không bình thường.
Đầu dây bên kia, bố cô ta thậm chí còn không thèm suy nghĩ đã nói luôn:
“Con gái à, con rể tốt như vậy, con nhất định phải giữ cho chắc.
Thành tích trên chính trường của bố phụ thuộc rất lớn vào quan hệ giữa con với cậu ta đó...!Hay là con thử tìm cách hối thúc cậu ấy kết hôn sớm đi.”
Đôi mắt Hà Thu Hoài tối lại.
“Đương nhiên con muốn kết hôn sớm, nhưng mà anh ấy…”
“Không có nhưng mà gì cả.
Bên cạnh Dương Quốc Thành làm gì có ai thích hợp với vị trí đó hơn con nữa chứ.
Đàn ông chơi bời qua đường là chuyện bình thường, chỉ cần con ngồi vững ở vị trí bà chủ nhà họ Dương là được rồi.”.