Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!



"Cô cô em về không thấy em sẽ gọi điện cho em." Hứa Nam ngước mắt nhìn tiểu bảo mẫu, giọng quả quyết: "Không phải cô cô em, nhanh đi mở cửa."
"Nói có đạo lý." Lâm Sanh gật đầu, cô cô có nói qua trưa với chiều cô cô có hẹn, tối mới trở về, bây giờ mới 5 giờ chiều vậy không phải cô cô.
Đang mở cửa, nhìn thấy người đứng yên ngoài cửa, khuôn mặt quen thuộc, lời tới khóe miệng trong nhất thời không thể thốt ra, nhìn người kia sững sờ, mà người ngoài cửa thấy Lâm Sanh cũng ngẩn ngơ theo.
Diệp Đồng là người kịp phản ứng đầu tiên, tay trái ôm một chồng văn kiện, tay phải giơ lên nhéo nhéo gò má mềm mại của Lâm Sanh, cười tủm tỉm:
"Sanh Sanh, em cũng ở nhà đại lão bản à?"
"Ah, dạ." Lâm Sanh thẹn thùng, gãi ót, thấy Diệp Đồng cầm gì đó trong tay ngay lập tức hiểu ra, vội nghiêng người qua, cười nói:
"Diệp tổng, mau vào đi."
"Ừ, được." Diệp Đồng gật đầu.
Diệp Đồng đổi giày, khẽ cười nói:
"Lâm Sanh, ở chỗ riêng tư em không cần gọi chị là Diệp tổng, không cần xa lạ như thế, mọi người đều là bạn bè gọi chị Đồng Đồng đi."
Có thể cùng Diệp lão đại ôn nhu chăm sóc làm bạn, Lâm Sanh vui còn không kịp, cũng không quá không tự nhiên, thoải mái đồng ý nói:
"Được, em không khách khí."
Diệp Đồng bật cười, thay giày xong, chỉ chỉ phòng bên trong:
"Đại lão bản?"
"Ở trong phòng khách." Lâm Sanh nhỏ giọng.
"Được." Diệp Đồng cười gật đầu, vỗ vỗ nhẹ lên vai Lâm Sanh ý bảo cùng vào chung, cũng không nói gì đi tới phòng khách tìm Hứa Nam.
Lâm Sanh vui vẻ, chạy như điên đi đóng cửa, vừa rồi Diệp lão đại cười với cô, giống như có một luồng ánh sáng mặt trời soi rọi vào đáy lòng, thật đúng là khiến cho người ta giống như cây đón gió xuân, vừa dịu dàng vừa mang theo cảm giác thân thiết.
Không giống Hứa Nam, tuy rằng lớn lên xinh đẹp nhưng đại boss ngạo kiều chỉ biết trở mặt, lạnh lùng, lúc dịu dàng có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lúc cô vừa mới tới công ty, còn âm thầm vì Diệp Đồng mà nổi lên cơn mê gái, từ nhỏ đến lớn tiểu tỷ tỷ ôn nhu vẫn luôn là tình yêu trong lòng cô, bởi vì tiểu tỷ tỷ ôn nhu khi cười lên sự ấm áp sẽ làm tan chảy con tim.
Rõ ràng tiểu tỷ tỷ ôn nhu là người cô yêu nhất, ai ngờ sau cùng lại rơi vào hố lớn của đại boss ngạo kiều.
Cũng là khi vừa tới công ty, cái gì cũng không biết cũng chưa quá quen, Diệp Đồng là tổng giám bộ tài vụ, lại đối với tép riu như cô rất quan tâm, thường xuyên đến phòng làm việc thăm cô, như một đại tỷ tỷ thân thiết dịu dàng.
Sau đó không lâu, đi bệnh viện tìm Bình Bình ở cửa bệnh viện gặp Diệp Đồng, giúp cô một việc nho nhỏ, lúc ở công ty vẫn chăm sóc cô.
Cho nên nói, người hay làm nhiều chuyện tốt, thiện tâm sẽ gặp thiện quả, nhân quả tuần hoàn.
Lâm Sanh vừa nghĩ vừa đi vào phòng khách, nghe Diệp Đồng và Hứa Nam đang nói về vấn đề tài chính của hạng mục gì đó, cô nghe cũng không hiểu nên cũng không đi quấy rầy hai người.
Chắc là Diệp Đồng tới đưa văn kiện cho Hứa Nam.
Cuối tuần không nghỉ ngơi còn bận rộn như vậy, Diệp lão đại nói rất đúng nữ cường nhân thường lấy sự nghiệp làm trọng, bận tới bận lui, chẳng phân biệt thời gian gì cả.
Suy nghĩ một chút, Lâm Sanh không đi vào phòng khách mà đi mở tủ lạnh nhà Hứa đại boss, quét mắt nhìn qua, thật đúng là 'nghèo đến nhà', ngoại trừ các loại đồ uống cũng chỉ có trứng gà lần trước cô đặt vào.
Để nắm bắt được lòng Hứa đại boss trước tiên phải bắt được dạ dày, để có đồ nhét vào tủ lạnh nhà Hứa Nam Lâm Sanh phải quay về nhà một chuyến, gom trái cây đã mua đem qua bên kia.
Hứa đại boss thường xuyên làm việc tới khuya, nếu đói bụng còn có thể ăn trái cây lót dạ.
Bên này Lâm Sanh ở trong bếp bận rộn đi ra đi vào, bên kia nói chuyện rất thuận lợi, sắp đi đến phần cuối.
Diệp Đồng và Hứa Nam ngồi chung sofa, sau khi trọng tâm câu chuyện là hạng mục tài chính chấm dứt, sự chú ý của Diệp Đồng bị phân tán, ánh mắt tham dò đặt ở thân ảnh đang bận rộn của ai kia.
Khóe môi vẽ nên đường cong, ánh mắt Diệp Đồng đầy ý cười, lại đầy ý nghĩa sâu xa:
"Nam Nam, đứa nhỏ kia ở nhà cậu làm gì?"
Hứa Nam liếc nhìn Lâm Sanh, thấy Lâm Sanh ở phòng bếp bận rộn như bà chủ gia đình, khóe môi không khỏi cong lên, mắt đầy ý cười nhưng miệng không khách khí chê cười người ta:
"Không biết, em ấy có thể rãnh rỗi không có gì làm."
Diệp Đồng bật cười nói:
"Thật không nghĩ tới cậu cùng Lâm Sanh là hàng xóm, lần trước ở quảng trường quốc tế, mình và La Hoa đều nghe thấy, cậu nói em ấy là tiểu bảo mẫu của cậu."
Thấy Lâm Sanh đi về phía bên này, ánh mắt dừng ở thứ trên tay Lâm Sanh cầm, Hứa Nam cười nói:
"Ừ, em ấy đang cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một tiểu bảo mẫu."
"Cái gì bảo mẫu, cái gì trách nhiệm." Lâm Sanh mang trái cây đã cắt xong đặt lên bàn trà, ngước mắt nhìn Hứa Nam: "Chị lại đang nói xấu gì em đó."
Diệp Đồng giảng hòa:
"Nam Nam đang khen em."
"Em không tin." Hứa đại boss độc miệng không độc chết cô thì cô đã cảm ơn trời đất.
Lâm Sanh không để ý tới ánh mắt cảnh cáo của Hứa Nam đang quét tới, quay đầu nhìn Diệp Đồng, nghiêng người ngồi bên cạnh, nhiệt tình chào mời:
"Đồng Đồng, ăn trái cây đi."
"Được, cảm ơn." Diệp Đồng cười cười.
Lâm Sanh lúc này chợt nhớ tới hôm qua giới thiệu Diệp lão đại với cô cô mình, cô cô nói muốn mời Diệp lão đại một bữa cơm, bày tỏ lòng biết ơn Diệp lão đại đã chăm sóc cô.
Nhân tình quan trọng, mặc kệ đi được hay không, dù cả hai khách sáo nhưng vẫn nên làm.
Suy nghĩ một chút chọn lọc từ ngữ.
Lâm Sanh đưa tay khoát lên vai Diệp Đồng hưng phấn đưa ra lời mời:
"Đồng Đồng, lần trước ăn lẩu không thành, thật sự ngại quá, để bày tỏ áy náy của em, đêm nay em mời chị ăn cơm, chị rảnh không?"
Diệp Đồng vô thức quay đầu nhìn Hứa Nam, Hứa Nam vẫn tỉnh bơ, sắc mặt bình tĩnh, dùng tăm ghim trái cây ăn, cũng không có vẻ không vui.
Nhìn Thấy Diệp Đồng nhìn mình, Hứa Nam thờ ơ nói:
"Em ấy mời cậu ăn cơm, cậu nhìn mình làm gì."
"Phải phải, ĐỒng Đồng, em mời chị ăn cơm, chị mặc kệ ai kia đi." Lâm Sanh thuận cọc leo lên, vừa dứt lời, mu bàn tay đặt trên sofa bỗng đau xót.
Diệp Đồng liếc mắt nhìn thấy cảnh này, khóe miệng giương lên, khẽ cười:
"Sanh Sanh, thật ngại quá, đêm nay chị có hẹn bàn việc làm ăn, lần sau đi."
"Được rồi không sao cả, khi nào rảnh chị nói với em, em sẽ hẹn chị." Lâm Sanh nặn ra nụ cười, hít một hơi, nắm lấy cổ tay Hứa Nam đang làm điều xấu.
Nhìn dáng vẻ Lâm Sanh giận mà không dám nói gì, trong mắt Hứa Nam tràn đầy ý cười, chậm rãi rút tay về, cũng không để ý tới Lâm Sanh trừng mắt với mình.
Hứa Nam ngước nhìn Diệp Đồng, thoáng trầm tư, nhẹ giọng hỏi:
"Là bởi vì vấn đề tài chính của hạng mục lần này nên tìm chủ tịch ngân hàng ở thành phố Z thương lượng sao?"
Diệp Đồng gật đầu nói:
"Ừ, cậu kẻ tâm cao khí ngạo, khó giải quyết, khó hẹn khó làm."
Lâm Sanh đang ăn hoa quả cũng thuận miệng nói một câu:
"Là chủ tịch ngân hàng đối diện công ty mình sao?"
"Phải, chính là hắn."
"Thật đúng là hắn." Lâm Sanh nhíu mày: "Chủ tịch ngân hàng này em quen, chị cũng phải cẩn thận một chút, trước đây em có hẹn qua hắn, dung mạo không quá khác người nhưng là một người thú vị."
Diệp Đồng cười cười:
"Thú vị cỡ nào?"
"Chỉ cần hẹn... hắn nhất định cùng chị uống rượu, người này tửu lượng lớn kinh người, nếu như chị có thể uống hơn hắn, hắn sẽ vui vẻ trở về ngay lập tức cho chị vay."
Lâm Sanh chu miệng, vung tay nói:
"Chị cảm thấy người này thú vị không?"
Giữa lông mày Hứa Nam nhíu lại, lãnh đạm nói:
"Diệp Đồng, buổi thương lượng tối nay mình đi với cậu."
"Không cần, mình đã gọi La Hoan." Diệp Đồng khẽ cười: "La Hoan tửu lượng không kém."
Lâm Sanh hừ hừ, khẽ nói:
"Vậy cũng được, yêu nghiệt La Hoan tửu lượng không nhỏ, so với em không chênh lệch lắm, em có thể uống hơn hắn, nhất định La Hoan cũng có thể vượt qua."
Hứa Nam hơi trầm ngâm, ánh mắt nhìn về phía Diệp Đồng:
"Có chuyện gọi điện cho mình."
"Được." Diệp Đồng mỉm cười, trên mặt hiện ra nụ cười an ủi: "Đừng lo lắng, tình huống này mình đối phó nhiều rồi, không có việc gì đâu."
Có thể làm tổng giám tài vụ, nhất định Diệp Đồng có bản lĩnh của mình, Hứa Nam cũng không lo lắng, nhắc tới chuyện khác: "Đúng rồi, mình nói trước cho cậu một tin."
Diệp Đồng khẽ nói:
"Ừ, nói đi."
Hứa Nam xoa xoa giữa chân mày, giương mắt nhìn Lâm Sanh đang ghim hoa quả, nói:
"Buổi chiều thứ 3 lúc 1 giờ, hội đồng công ty triệu tập mọi người mở cuộc họp, nội dung chủ yếu là bàn về việc hợp tác của tập đoàn XM, thảo luận một chút về tập đoàn LT."

Lâm Sanh sửng sốt, Diệp Đồng cũng ngẩn ra, cuối cùng tất cả đồng thanh:
"Tập đoàn LT?"
"Sao, hai người có vấn đề gì?" ánh mắt Hứa Nam đặt trên mặt Lâm Sanh rất nhanh lướt qua ánh mắt của Diệp Đồng, đôi mắt đó mang theo vẻ kinh ngạc và khiếp sợ.
Lâm Sanh vội lắc đầu:
"Em không có vấn đề."
Giống như có chút thất thố, mi mắt Diệp Đồng rũ xuống, né tránh ánh mắt Hứa Nam, che giấu cảm xúc trong mắt, nét mặt khôi phục lại sự bình tĩnh, cũng không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu với Hứa Nam.
Hứa Nam nhìn Lâm Sanh lại nhìn Diệp Đồng, vẻ mặt không có biến hóa gì, thả ra tin tức 'bom tấn':
"Họp xong, buổi chiều 2 giờ tổng tài tập đoàn LT sẽ tự mình đến công ty XS, trao đổi nội dung hợp tác."
Hoa quả trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, một ề nghẹn trong họng khiến Lâm Sanh ho không ngừng, chuyện này là lúc nào sao cô không nghe thấy một chút tin tức.
"Em ăn từ từ." Hứa Nam giơ tay lên vỗ nhẹ sau lưng cho Lâm Sanh, ánh mắt lại nhìn Diệp Đồng.
Nghe đến tổng tài tập đoàn LT ánh mắt Diệp Đồng ngưng động, khóe môi giật giật, cả người cương cứng, cuối cùng  yếu đuối ngồi trên sofa, hai tay đan vào nhau đặt ở bụng.
Diệp Đồng im lặng không lên tiếng, vùng chân mày hơi nhíu lại, đôi mắt rũ xuống, vẻ mặt dường như có chút hoảng hốt.
Trải qua nhiều thứ, tâm tính cũng theo chuyện xảy ra mà biến hóa, cô không cho phép có thêm sự thất thố nào.
Diệp Đồng nhanh chóng thu liễm tâm tình dù là nhỏ nhất, nhìn thẳng vào mắt Hứa Nam, gật đầu nói:
"Được, mình hiểu rồi, mình sẽ thông báo cho La Hoan chuẩn bị cuộc họp."
"Ừ, hai ngày này tất cả mọi người khổ cực một chút."
Hứa Nam tinh mắt nhạy bén, tuy rằng phát hiện Diệp Đồng có chút kỳ lạ nhưng cũng không biết kỳ lạ ở chỗ nào.
"Không khổ cực, đều là vì công ty."
Vẻ mặt Diệp Đồng ung dung, nụ cười vẫn ấm áp như trước, mắt vẫn trong veo dịu dàng, khiến cho người khác không nghĩ có gì khác thường, chỉ là khuôn mặt trang điểm tinh xảo kia cùng với tâm tình ẩn giấu vừa rồi cũng khó che đậy được vẻ tái nhợt.
"Không có chuyện gì, mình về trước." Không đợi hai người lên tiếng, Diệp Đồng liền đứng dậy.
Nghe thấy Diệp Đồng muốn về, Lâm Sanh vươn tay nhẹ nhàng kéo góc áo Diệp Đồng, ngữa mặt nhìn Diệp Đồng:
"Đi nhanh vậy à, không ở lại thêm một chút sao."
Diệp Đồng nhìn xuống, nhìn đôi mắt trong trẻo kia, đôi con ngươi với màu sắc quen thuộc, dường như ngũ quan có chút giống, cùng với đường nét khuôn mặt rõ ràng.
Cử chỉ điên rồ cũng giống nhau, Diệp Đồng giơ tay xoa đầu Lâm Sanh, mắt hiện lên sự dịu dàng, mặt mày rạng rỡ, cười quá ấm áp.
Diệp Đồng khẽ nói:
"Lần sau đi."
Bị Diệp lão đại xoa đầu, nụ cười tươi khiến người khác trầm mê làm cho thần hồn hoảng hốt, chợt nhớ đến Hứa đại boss ngạo kiều ở sau lưng, trong nháy mắt lấy lại tinh thần.
Lâm Sanh ngượng ngùng buông tay, cũng đứng dậy, gật đầu cười nói:
"Được rồi, em tiễn chị ra ngoài."
"Được." Diệp Đồng cười khẽ, ánh mắt nhìn Hứa Nam, gật đầu ý bảo: "Vậy mình đi trước."
Hứa Nam:
"Đi đường cẩn thận."
"Đi nào." Lâm Sanh bước đi nhẹ nhàng nhanh chóng, hối thúc: "Em tiễn chị xuống lầu."
Diệp Đồng cười cười không nói.
Cùng Lâm sanh đi ra cửa, mắt thấy Lâm Sanh đang muốn xuống cầu thang, Diệp Đồng bước nhanh níu tay Lâm Sanh, lắc đầu nói:
"Được rồi, tiễn tới đây là được."
Lâm Sanh cười cười:
"Vậy được rồi, em sẽ không xuống lầu, chị lái xe cẩn thận."
"Được." Diệp Đồng lên tiếng trả lời, nhìn Lâm Sanh không có xuống lầu mà giơ tay nhéo nhéo gò má mềm mại của Lâm Sanh, vừa nhéo vừa chỉ chỉ người bên trong cánh cửa.
"Lâm Sanh, thật sự thích một người mặc kệ gặp phải trắc trở gì, có ra sao cũng không nên dễ dàng buông tha." Lời này của Diệp Đồng, rất thành khẩn.
Phát phúc lợi, Diệp lão đại tặng canh gà sao, Lâm Sanh chớp mắt, ngước mắt chống lại ánh mắt dịu dàng của Diệp Đồng, bên môi là nụ cười khẽ:
"Thích, em nhất định không buông tha trừ phi sinh ly tử biệt."
Diệp Đồng cũng cười, trong mắt giống như lóe lên tia sáng , cô giống như một đại tỷ tỷ ấm áp, dịu dàng xoa đầu Lâm Sanh, giọng nhẹ nhàng:
"Ừ, thật ngoan."
Lâm Sanh ngây ngẩn nhìn Diệp Đồng, hôm nay cô phát hiện Diệp lão đại đặc biệt dịu dàng như nước.
"Được rồi, em trở về đi, ngày mai chúng ta gặp lại." Diệp Đồng nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Lâm Sanh, cười nhắc nhở, xoay người đi xuống cầu thang.
Mãi cho đến khi nghe tiếng xe khởi động, Lâm Sanh mới chợt lấy lại tinh thần, cô hiên ngang uống một chén canh lớn đầy ấp, canh gà của Diệp lão đại uống rất ngon.
----------------------------------------------
Ps. Hôm nay là valentine của Trung Quốc, chúc mọi người va lung tung vui vẻ! 502!^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui