Trong nhà tối ôm, Tịch Hân Nghiêng bước vào, lúc đầu thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó thả giầy lên bệ cửa, nhón chân đi đón rén vào nha y hệt trốn nhà vụng trộm vậy.
Đi được mấy bước thì đèn phòng trong nhà bật mở.
Cô thấy Tịch Húc Sâm đang đứng bên phía công tắc đèn, thẳng tắp nhìn cô, sống lưng Tịch Hân Nghiêng đột nhiên lạnh lẽo, cô cười dã lã đem một đống túi xách thả xuống đất, đến cả chiếc máy ảnh yêu quý của cô, cô còn không đoái hoài đến.
Nói đùa, bản thân cô còn không lo nổi đây này....:"...!ha ha...àh...".
" Đừng cười, đã qua thời hạn, tôi cần biết đáp án của em".
Anh nhìn đống túi nằm la liệt trên sàn nhà, thẳng thắn nói.
Tịch Hân Nghiêng liền biết mình xong rồi...
Sao anh nhớ dai quá vậy....!cô nép bên cửa ra vào, vẻ mặt tội nghiệp nhìn anh.
Tịch Húc Sâm đi đến, trên người anh mặc áo sơ mi rất đẹp trai, nhưng mà Tịch Hân Nghiêng không có tâm tư để nhìn ngắm.
" em nghĩ kỹ chưa?".
Anh đi đến gần áp cô vào tường.
Cô bị hoảng, trúc trắc lắc đầu.
" em còn nhớ tôi đã nói với em thế nào không ?...!Nếu không cho tôi đáp án đúng như ý tôi thì tôi sẽ làm em...!bây giờ thì thế nào?".
" Không làm có được hay không?".
Tha cho cô đi...!được không? Vì sao nam phản diện của cô lại trở nên như thế này chứ.
" vì sao không làm...!em nói thử xem".
Anh khẽ liếm bờ môi cô, Hành động này làm Tịch Hân Nghiêng giật thóp, đỏ tới mang tai.
Lúc trước say rượu thì không nói, bây giờ thì khác xa, cô rất tỉnh táo cũng nhận được cảm giác nhân lên gấp đôi.
"...Tại vì ...tại vì....thời gian suy nghĩ nhanh quá...!vẫn chưa giải ra được".
Nghe cô nói như thế nhưng anh vẫn cố giả vờ như nghe không hiểu:" Tại sao lại phải suy nghĩ, bởi vì em hay là bởi vì tôi...hửm?".
Anh nâng cằm cô lên, làm cho cô ngày càng quýnh quáng.
"...!buông.. buông...!buông...".
Cô lắp bắp.
" hả? Em vừa mới nói gì?...!Hân Nghiêng, tôi đã nói rồi, tôi là một người rất giữ lời hứa, nói là sẽ làm..
bây giờ thì cho tôi đáp án đi".
Anh lại liếm môi cô:" Nói đi, em chọn như thế nào?".
" ah...!Không được động tay động chân.
Chúng ta nói chuyện nghiêm túc".
Cô la lên, tưởng chừng có thể đi dọa được anh, nhưng anh lại cười:" được rồi, chúng ta nói chuyện nghiêm túc, cho em 2 phút".
Tịch Húc Sâm thật là bá đạo.....