Hai người hiện tại rất trái ngược với nhau.
Anh chịu không nổi nữa liền cứ thế tiến vào.
Tịch Hân Nghiêng đột nhiên bị đau, cô đẩy anh ra, khóc nấc lên, anh đang thở dốc, thấy cô đau đớn cũng không đành lòng.
Anh dừng lại an ủi, vuốt dọc sống lưng cho cô, chờ vô thích ứng kích cỡ bản thân anh.
" không được, anh đi ra, không thể chứa được".
"Chờ một chút, được không?...!em chắc chắn có thể, tin tưởng tôi".
Anh vừa nói vừa thở dốc.
" Ô...em không tin anh đâu....!đau lắm".
Cô khóc.
" Sẽ mau hết thôi".
Cô lắc đầu ngọ ngoạy:" ô...!không được...!đi ra mau...huhu...".
Tịch Húc Sâm thở dài, đầu hàng:" được rồi".
Anh nhích người đi ra.
Tịch Hân Nghiêng liền kêu la thảm thiết hơn:"Anh đừng cử động...!đau quá"
" được...!được".
Hai người đang xúc động cứ thế im lặng nhìn nhau, Tịch Húc Sâm còn lợi dụng trong lúc cháy nhà hôi của, khi cô không phòng bị nhích từng chút tiến vào.
Đến khi vào hoàn toàn, cô còn không biết mình bị anh chơi xấu.
Tịch Húc Sâm lúc này giương môi cười, xoa đi vệt nước mắt của cô:" sao hả?, bây giờ tôi cử động được chưa?".
Cô e thẹn, anh tiến vào lúc nào vậy?, vì sao cô lại không biết.
" thì...!thì...!anh động đi".
Anh nói: " tôi biết em đang khó chịu".
"...!không có...".
Cô giương cổ phản bác.
"..
ha~ thật không?".
Anh hỏi lại, muốn làm cô cảm thấy khó xử.
" thật...!ân...!anh chơi xấu".
Cô la toáng lên:"...!anh cử động...".
" ừ ".
Tịch Húc Sâm đáp lời, không trêu chọc cô nữa mà tự mình xung phong ra trận, eo anh từ từ chuyển động áp chế Tịch Hân Nghiêng.
" ân~".
Cô khẽ rên rỉ, phía trên Tịch Húc Sâm thở dốc ồ ồ.
Mẹ nó, Trên người anh vẫn còn nguyên phụ tùng, cô lại lõa thể thế này, cô có cảm giác như bản thân đang chơi trò đóng vai hoặc là xuyên vào truyện thể loại tổng tài hay bác sĩ cấm dục cầm thú vậy.
"...Tịch Húc Sâm...anh đừng có mà ngang ngược...".
Cô bị anh thúc mạnh một cái liền muốn khóc.
" vậy sao? Không phải...!tôi sẽ cho em biết thế nào là ngang ngược".
"..
ân...!không cho...!anh vào sâu như vậy...".
Tịch Húc Sâm cười cười:" tôi cứ vào đấy".
Anh nói xong còn ra sức đẩy sâu hơn, còn cố ý chơi xấu chèn ép cô.
Tịch Húc Sâm làm sao có thể để cho cô trốn thoát được cơ chứ, khát vọng bao nhiêu năm của anh, anh sẽ từ trên người cô trải nghiệm đủ.
Anh lật cô lại, ngựa quen đường cũ rong rủi trên người cô, Tịch Hân Nghiêng chịu không nổi, có chút kháng cự anh.
" đừng nháo, tôi cẫn còn chưa làm đủ".
Anh vừa làm vừa nói:" tôi muốn em từ rất lâu rồi, không thể chờ thêm được nữa, Hân Nghiêng, em thật tuyệt".
Trong suốt quá trình, Đều chỉ có một mình Tịch Húc Sâm nói, cô chỉ có thể lắng nghe, nghe rồi lại rên rỉ, không thể làm gì được.
" tôi thật hạnh phúc, cuối cùng em cũng là của tôi".
Anh trân trọng hôn lên trán cô, đầu ngón tay khẽ mơn trớn lên đôi môi cô, âu yếm hôn lên.
\*
Sau khi kết thúc cả hai liền thở dốc.
Anh không nhịn được làm hai lần, cả người cô đều đang trong trạng thái suy yếu.
Tịch Húc Sâm bây giờ đang rất thỏa mãn, anh có được trái tim của cô, hiện tại cũng có cả người cô, mọi thứ của cô đều thuộc về anh, làm anh rất thỏa mãn.
Bao nhiêu năm thầm yêu cô, hiện tại cũng có thể ôm được mỹ nữ về nhà.
Tịch Húc Sâm tắm tẩy rửa sạch sẽ mới ôm cô trở lại giường đắp chăn cho cô, hai người cứ thế ôm nhau ngủ.
Sói một khi đã đội lốp cừu thì rất vô cùng đơn thuần, nhưng mà một khi đã thoát khỏi cái lốp ấy thì sẽ trở nên điên cuồng, bản tính lại càng khó trị hơn.
Tịch Húc Sâm cũng như thế.
Mọi chuyện liên quan đến cô đều làm anh không thể nào áp chế được bản tính.
Tịch Hân Nghiêng mệt mỏi vô độ, cô ngủ miên man, khi tỉnh dậy thì cũng đã là buổi tối.
Không phải là cô tự tỉnh mà do quá mức đói bụng.
Cô quan sát nhìn xung quanh, xác định đây chính là phòng ngủ của Tịch Húc Sâm.
Cả người hiện tại đang mềm nhũng, lại còn bồng bềnh.
Làm cô cảm giác không đúng cho lắm, đưa tay lần mò trong chăn khám xét cả người, cô phát hiện cả người đều không mặc quần áo.
Hôm qua rốt cuộc.....!ôi...!cô đã nhớ hôm qua xảy ra cái gì rồi?.
Cô bị nam phản diện ăn sạch sẽ.
đến một mẫu xương cũng không còn....Bây giờ chỉ cần nhích người một cái là sẽ đau kinh khủng, cô liền muốn khóc một trận.
Cô bị ăn rồi làm sao bây giờ?...!Chỉ tại Tịch Húc Sâm giống như hổ đói, cô rút ra một kết luận, đây chính là hậu quả của nhiều năm yêu thầm, yêu mà không làm gì được, đến khi có được liền ra sức dày vò người ta như vậy đấy.
Hôm qua anh quả thật rất đáng sợ, nhiệt tình, nhưng nữa cũng vô cùng cầm thú.
Bởi vì quá đói bụng, cô không thể nằm trên giường, cố gắng lết người, bước xuống giường, chậm rãi đi từng bước nhỏ, thật vất vả mới ra ngoài cửa.
Trong nhà sáng đèn nhưng không thấy Tịch Húc Sâm ở đâu cả, cô nghịch ngợm một chút rồi chuyển hướng từ nhà bếp đi đến Thư phòng..