Lần thứ hai Tịch Hân Nghiên tỉnh dậy là ngày hôm sau, hiện tại trừ vết thương trên người, tinh thần cô đang rất tốt.
Tịch Húc Sâm đang ngồi xem tư liệu, nghe tiếng động, thấy thế ngẩng đầu nhìn.
Quả nhiên...!tỉnh.
Hôm nay Tịch Húc Sâm đã cạo hết râu, dáng vẻ vô cùng xuất sắc lại được hiện rõ ra, Tịch Hân Nghiên nhìn không chớp mắt.
" ...!anh..là ai...?".
Tịch Húc Sâm đặt tài liệu xuống bàn, nhanh chóng sải đôi chân dài đi đến bên giường làm Tịch Hân Nghiên hốt hoảng, đừng giọng nói lắp bắp hỏi anh.
Tịch Húc Sâm khẽ cười, tuy bây giờ trên ngươi cô chỗ nào cũng có băng gạc nhưng anh vẫn thấy cô rất đáng yêu, người anh đã cứu về được, cũng không sợ mất đi nữa.
Mấy hôm nay đến ôm anh cũng không dám ôm cô vì sợ làm cô đau.
Quả nhiên bây giờ tỉnh lại đã quên mất anh.
" tôi là chồng em".
Tịch Húc Sâm nói.
" ..
gì...!gì..
cái gì?...!Chồng..?".
Tịch Hân Nghiên nghe thế vội quánh lên nhưng sau đó lại ngờ mặt ra, bởi vì cô cô có chồng khi nào? chỉ duy nhất trong thời khắc đó cô hốt hoảng mà thôi.
Tịch Húc Sâm đến dém chăn cho cô, khẽ ừ như thừa nhận.
"....!tôi với anh là vợ chồng?".
Tịch Hân Nghiên nằm ngước mắt nhìn Tịch Húc Sâm.
Tịch Húc Sâm nhíu mày, sau rồi cũng thả lỏng, anh không nghĩ cô quên hết nhiều đến thế, trong lòng đau sót, lúc đầu anh chỉ hy vọng dù cô có mất đi trí nhớ nhưng ít ra có thể nhớ anh một chút, một chút thôi cũng được, nhưng mà lại không có.
" ừ , là vợ chồng hợp pháp".
Tịch Húc Sâm tuy trong lòng bất đắc dĩ nhưng khi mặt với cô, anh che dấu hết muộn phiền trong đầu, trong mắt chỉ có cưng chiều.
Khả năng thích ứng của anh rất mạnh...
Sau đó, Tịch Hân Nghiên nghe anh trần thuật lại thì tròn mắt, qua một lúc lâu mới phản ứng được, cô biết được mình bị ngã, bị mất trí nhớ, đến cả chồng mình cũng quên mất, thật kỳ lạ, trong tâm cô luôn có cảm giác phải tin tưởng người đàn ông trước mặt này, vô cùng ỷ lại với anh, có lẽ không sai, cô không bài xích anh, tin tưởng tuyệt đối như vậy chỉ có thể là chồng cô thôi.
" chúng ta có con không?".
Tịch Húc Sâm nghe cô hỏi vậy suýt nữa bật cười, anh cũng rất không cho cô thể diện, khuôn mặt băng sơn vạn năm cũng khẽ cười nhẹ, từ tốn bảo:" vẫn chưa có, chúng ta đã bàn bạc đợi sau này mới có em bé".
Không rõ Tịch Húc Sâm có ý gì mà khi nói đến câu sau, anh cố ý nhấn mạnh làm Tịch Hân Nghiên nghe xong đỏ cả mặt.
Cô đột nhiên muốn coi ảnh cưới, không phải vì cô nghi ngờ Tịch Húc Sâm, chỉ là muốn nhìn mình như thế nào thôi, cô không biết nhưng cô nghĩ đó là chấp niệm của cô, còn vì sao bị chấp niệm như vậy thì khó mà nói được.
Nhưng nghĩ lại, vẫn nên để cô khỏe lại mới hỏi tới.
Tịch Hân Nghiên đành bỏ qua.
Tịch Hân Nghiên được Tịch Húc Sâm đút nước, vắt khăn lau mặt và tay, được chăm sóc từ đầu tới cuối, mặt bỗng chốc đỏ lựng, cô không được tự nhiên, tuy cô được biết người này là chồng cô..
nhưng mà..
khó tiếp thu quá!.
Từ đầu tới giờ chăm sóc cô đều do Tịch Húc Sâm một tay lo liệu, khi cô ngại ngùng như thế, anh nhìn thấy cũng phì cười.
Ngốc quá!
Việc cuối cùng là thay băng gạc, lúc đầu do Bác sĩ, nhưng hiện tại vết thương nhỏ cũng đã lành, người nhà có thể tự thay cho bệnh nhân, chuyện này đương nhiên Tịch Húc Sâm nhận lấy.
Tịch Hân Nghiên sau khi được anh thay băng gạc thì mệt mỏi lim dim ngủ, anh nhìn cô ngủ khó nhọc, tim đau đớn dữ dội.
Phượng Vũ Vân đúng giờ lại vào, cuối cùng cũng không thể nào giấu được, anh nói sự thật, Phượng Vũ Vân nghe xong hai mắt đỏ hoe:" con gái tôi, sao con bé lại khổ như vậy".
Tịch Húc Sâm an ủi bà, cũng không còn cách nào khác, bây giờ việc nên làm là trông nom cô thật tốt.
Tịch Húc Sâm hôn khẽ lên trán cô, gọi y tá tới trực với Phượng Vũ Vân, để lại một nhóm người vệ sĩ của anh để trông nom cô, sau đó lại ra ngoài.
Tịch Hân Nghiên tỉnh dậy lần nữa đúng lúc Tịch Húc Sâm ra ngoài chưa trở lại, trong phòng lại có thêm một vài người, cô nhìn người phụ nữ trung niên trẻ tuổi chấm nước mắt trước mặt, bảo là mẹ của cô.
Sau đó....!sau khi cô chấp nhận được mình có thêm một người mẹ thì Mạch Doãn đến, lại khóc đến bùi ngùi bảo bạn tốt.
Và sau đó...!cô cũng thích ứng được.
Một lúc sau Tịch Húc Sâm cũng trở lại, bấy giờ mẹ và bạn thân mới rời đi.
Tịch Húc Sâm vuốt tóc cô, ân cần hỏi:" mệt không?".
Tịch Hân Nghiên khẽ lắc đầu, cô không sao cả, vẫn thích ở bên cạnh người đàn ông này hơn.
" ngoan~ ngủ thêm một lúc".
Tịch Hân Nghiên bất giác nghe lời.
Tịch Húc Sâm hỏi bác sĩ, cuối cùng sau bao nhiêu ngày truyền dịch, Tịch Hân Nghiên cũng có thể ăn uống lại được, nhưng giới hạn chỉ ăn thanh đạm.
Vì thế sau đó anh gọi cho Phượng Vũ Vân, nhờ bà hầm cháo, sau đó sai người mang đến..