Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Thập Thất và Thập Bát vừa nghe thấy là mệnh lệnh của Sở Quy Thôn liền lập tức không dám ngăn cản.

Thấy vậy, trong lòng Lâm Phiên Phiên càng bất an hơn.

Chiếc xe chầm chậm lăn bánh rồi nhanh chóng tăng tốc chạy về phía trước, lòng Lâm Phiên Phiên rối như tơ vò, thế là cô nhẹ nhàng lấy điện thoại ra muốn gọi cho Sở Tường Hùng.

Ai ngờ, cô vừa mới cầm điện thoại lên, ông Trần giống như có mắt sau gáy, đột nhiên lên tiếng: "Cô Lâm, cô muốn gọi điện thoại cho cậu cả à? Ông chủ nói rồi, ông ấy chỉ muốn hỏi cô vài câu hỏi đơn giản thôi, hỏi xong tự khắc sẽ đưa cô về, không cần phải kinh động đến cậu cả, tránh cậu cả chuyện bé xé ra to."

Lâm Phiên Phiên nghe xong lập tức cất điện thoại đi, người ta cũng đã nói trắng ra như thế rồi, nếu như cô còn gọi điện thoại cho Sở Tường Hùng thì có phần không biết điều.

Nhưng điều khiến Lâm Phiên Phiên sửng sốt chính là chiếc xe lại chạy về hướng bệnh viện tư của Hứa Thịnh.

Vừa xuống xe, Lâm Phiên Phiên liền bị hai nữ ý tá đứng đợi ở cửa từ lâu đưa vào phòng VIP cao cấp, Sở Quy Thôn đã ngồi trên ghế sô pha chờ cô.

Lâm Phiên Phiên khẽ gật đầu, mười ngón tay đan vào nhau, bước đến trước mặt Sở Quy Thôn.

Sở Quy Thôn lạnh nhạt ngẩng đầu, gương mặt đã ngoài bốn mươi của ông vẫn giữ được nét anh tuấn, so với những thanh niên trai tráng ngoài kia, ông còn toát lên sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành. Ông nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lâm Phiên Phiên không hề chớp mắt, đây là lần đầu tiên ông nghiêm túc nhìn kỹ cô.

Tim lập tức đập mạnh, lông mày Sở Quy Thôn bất giác cau lại.

Trong một khoảnh khắc, ông cảm thấy Lâm Phiên Phiên rất quen, dường như giống một người phụ nữ nào đó mà ông đã từng biết. Nhưng suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu, Sở Quy Thôn không hề nghiên cứu kỹ, bởi vì giờ phút này, lí trí của ông đã bị sự căm phẫn ngất trời xâm chiếm.

Thế nên trong những ngày tháng sau này, ông sẽ vì hành vi của ngày hôm nay mà hối hận cả đời. Tất nhiên đó là chuyện của sau này.

Sở Quy Thôn đứng dậy nhìn Lâm Phiên Phiên, cất giọng giọng lạnh lùng như một vị hoàng đế chỉ tay năm ngón: "Đứa con trong bụng cô là của ai?"

Lâm Phiên Phiên ngẩng phắt đầu, sửng sốt nhìn Sở Quy Thôn, câu hỏi này ngớ ngẩn vô cùng, "Bác... bác có ý gì, đứa bé đương nhiên là con của Tường Hùng..."

Sở Quy Thôn lại không cho là vậy: "Có phải hay không, làm giám định DNA là biết rõ ngay."

Lâm Phiên Phiên hốt hoảng, cơn giận theo đó cũng tăng thêm, không thể ngoan ngoan nghe lời được nữa, giọng cô lập tức cao thêm mấy phần: "Tôi biết nhà họ Sở các người ngoài Tường Hùng ra không ai tin tôi, ai cũng coi thường tôi, giám định cha con à? Được, đợi đứa bé được sinh ra rồi, ông muốn làm gì thì làm, bởi bố đứa bé là Tường Hùng, tôi chẳng việc gì phải sợ cả."

"Không được!"

Sở Quy Thôn lập tức lắc đầu, nụ cười thâm sâu khó đoán, lạnh lùng nói: "Không cần đợi đến khi đứa bé ra đời, như vậy còn phải đợi cả 7, 8 tháng nữa, ta không kiên nhẫn đến thế. Huyết mạch nhà họ Sở tuyệt đối không dung nạp thứ hỗn tạp, hôm nay ta nhất định phải biết được chân tướng sự việc. Người đâu, đưa cô ta đi làm thủ thuật chọc ối."

Sở Quy Thôn vừa dứt lời, hai bác sĩ nữ thân hình cao to lập tức đẩy cửa bước vào. Sau đó không nói một lời, một trái một phải giữ chặt Lâm Phiên Phiên.

"Các người muốn làm gì, buông tôi ra, buông tôi ra, tôi không làm xét nghiệm chọc ối gì cả, tôi không làm..."

Lâm Phiên Phiên vừa hoảng vừa sợ.

Trước giờ cô chưa từng nghe đến thủ thuật chọc dò nước ối, cô cũng không kiểu thủ thuật này nguy hiểm cỡ nào, nhưng chỉ nghe tên thôi là cô đã thấy sợ rồi. Cô không thể để người khác làm hại đứa con trong bụng mình được, cô vùng vẫy, gào thét, cô muốn bỏ chạy."

Nhưng tất cả chỉ là tốn công vô ích.

Ánh mắt Sở Quy Thôn lạnh lùng nhìn cô, nhìn cô điên cuồng bị lôi vào phòng phẫu thuật lạnh lẽo.

Lâm Phiên Phiên bị giữ chặt lôi đi, Hứa Thịnh vẫn trốn ở phía sau rèm cửa sổ mới từ từ bước ra.

Sở Quy Thôn không hề quay đầu lại, tiện tay châm một điếu thuốc, hút vài hơi rồi mới nói: "Cháu không cần tránh mặt nó."

Hứa Thịnh bước đến ngồi xuống đối diện Sở Quy Thôn, nói: "Dù sao cô ta cũng là người yêu của Sở Tường Hùng, nếu như cháu ở đây lại không cứu cô ta, sau chuyện này nhất định Sở Tường Hùng sẽ không tha thứ cho cháu."

Thực ra là hắn không muốn Lâm Phiên Phiên biết trong chuyện này có sự góp mặt của hắn, hơn nữa còn là nhân vật mấu chốt.

Sở Quy Thôn trầm mặc hút thuốc, hàng mày cau chặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui