Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Tạm biệt Hàn Phiêu, Sương Sương quả thật liền giống như người làm bằng sắt, đầu tiên là quay trở về công ty hoàn thành tất cả công việc ngày hôm nay của cô, sau đó lại đi đến một bệnh viện khác thăm em trai – Lâm Bằng Bằng, an ủi bố mẹ vẫn luôn ở bên cạnh em trai, tiếp đó mua đồ cho họ, tìm bác sĩ tư vấn bệnh tình gần đây của em trai. Chạy đôn chạy đáo như vậy, đến hơn chín giờ tối Sương Sương mới có thể thoát ra trở về biệt thự nơi cô đang ở hiện tại, cũng chính là biệt thự của Triệu Dân Thường.

Nhưng vừa mới vào biệt thự, Sương Sương liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.

Những thứ như áo khoác, váy vóc, tất, đồ lót, mỹ phẩm, sách vở tán loạn trên đất trong phòng khách, chúng bị ném khắp mọi chỗ.

Không chút nghi ngờ gì, những thứ này đều là của cô.

Những thứ này vốn dĩ nên đặt ở nơi là phòng ngủ của Lâm Sương Sương. Nhưng lúc này lại bị quăng ngổn ngang như vậy ở trong phòng khách.

Còn phòng ngủ của cô... lúc này từ bên trong liên tục truyền ra một vài âm thanh kỳ lạ. Bởi hiệu quả cách âm của cửa phòng ngủ rất tốt, cách hơi xa một chút sẽ không nghe rõ bên trong có động tĩnh gì.

Sương Sương căng thẳng, cho rằng trộm đã vào nhà, tay chân nhẹ nhàng bước đến gần phòng ngủ, sau đó đặt tai lên trên cửa, định nghe cẩn thận một chút tình hình bên trong. Kết quả… thứ nghe thấy lại là giọng hát sơn ca đủ kiểu lẳng lơ ở bên trong của Lưu Từ Nhi. Còn có giọng hét thích thú hưng phấn của Triệu Dân Thường, đương nhiên còn có những điệu nhạc đồi trụy khác.

Lập tức, tất cả sự việc đã lộ rõ chân tướng!

Cả người Sương Sương trong giây lát đông cứng lại, lập tức cơn thịnh nộ ngút trời cháy bùng lên, đốt cháy hai mắt.

“Triệu Dân Thường, đồ khốn nạn nhà anh. Anh đúng thật không phải là người. Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy? Các người cút ra cho tôi, cút ra…”

Sương Sương lập tức vừa đập vừa đá vào cửa phòng, vô cùng tức giận, hoàn toàn mất kiểm soát.

Tại sao có thể, Triệu Dân Thường sao có thể ở trên giường của cô mây mưa với Lưu Từ Nhi – người đang mang thai này? Hắn sao có thể tàn nhẫn như thế, sao có thể kinh tởm như thế?

Nhưng cho dù cô có đập đến mức tay phồng lên, gào đến khàn cổ họng, hai người ở bên trong vẫn tiếp tục hưởng thụ, hơn nữa càng diễn càng ác liệt, tiếng động càng ngày càng lớn.

Cái gì gọi là “lòng nguội lạnh như tro tàn”?

Khoảnh khắc này, Lâm Sương Sương hiểu rõ đạo lý trong đó.

Loại “chim cưu chiếm tổ chim khách” như Lưu Từ Nhi, vừa đến liền vứt đồ của cô ra ngoài, chiếm phòng ngủ của cô, tiếp tục chiếm người đàn ông của cô. Lưu Từ Nhi đương nhiên đáng hận, nhưng, người Lâm Sương Sương hận nhất là Triệu Dân Thường. Là tên đàn ông này đã cho Lưu Từ Nhi quyền làm tổn thương cô. Cho dù hắn có thể tạm đứng trên lập trường của cô nghĩ cho cô một chút, cô cũng không đến mức giống như giây phút này lòng nguội lạnh như tro tàn đến thế này, hết sức tuyệt vọng với anh ta.

Không gào thét, không gọi nữa, Sương Sương ngã người dần lùi lại phía sau, sau đó xoay người xông ra khỏi biệt thự.

Nơi này không phải là chốn trở về của cô, mãi mãi cũng không phải.

Đêm khuya như vậy, từ biệt thự chạy ra Sương Sương mới phát hiện, thì ra cô đã không có chỗ nào để đi.

Sương Sương khẽ cười, nhưng nụ cười còn khó nghe hơn tiếng khóc.。

Trong lúc không để ý lại phát hiện phía sau có một bóng người đang dần dần tiến gần đến mình. Ở vùng ngoại ô đêm khuya vắng vẻ này xuất hiện cảnh này, Sương Sương vốn nên cảm thấy sợ hãi, nhưng giây phút này, lòng cô đã tê dại, tất cả của tất cả đều không đủ để khiến cô kinh sợ.

Thế là, Sương Sương chỉ lặng lẽ quay người, nhưng khi Sương Sương nhìn rõ người phía sau đến phía cô, sau khoảnh khắc sững sờ, Sương Sương vẫn là một nụ cười mạnh mẽ, lại là nụ cười mỉa mai, tự chế giễu hơn so với lúc nãy.

Bởi vì, người đuổi theo cô mà đến chính là Hắc Tiêu.

“Anh theo đến làm gì? Muốn nhìn thấy Lâm Sương Sương tôi cuối cùng thảm hại và nực cười biết bao sao?”

Nhìn khuôn mặt đau lòng của Hắc Tiêu, Sương Sương hận không thể có lỗ hở nào dưới đất để cô nhảy xuống

Hắc Tiêu lắc đầu, nhìn Sương Sương nói: “Em biết mà, tôi trước nay sẽ không làm tổn thương em, tôi chỉ muốn bảo vệ em.” Khi nghe thấy câu nói này, nước mắt của Sương Sương bỗng nhiên rơi xuống, rất nhiều rất nhiều. Không có cách nào kiềm chế nỗi lòng của mình nữa, Sương Sương một bước dài liền nhào vào trong lòng của Hắc Tiêu: “Tại sao, tại sao anh phải đối xử với em tốt như vậy? Em không phải là người phụ nữ tốt, em không xứng với lòng tốt của anh, không xứng đáng…”

“Xứng, em xứng đáng hơn bất kỳ ai!”

Hắc Tiêu rất nghiêm túc gật đầu đi gật đầu lại, hai tay run rẩy ôm chặt lấy Sương Sương. Cảm giác xa cách từ lâu này khiến anh xúc động đến mức giọng nói cũng run rẩy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui