Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Nhìn Tề Huynh rời khỏi phòng làm việc, Lâm Phiên Phiên dựa người vào phía sau, ánh mắt như muốn nuốt chửng.

Đến lúc ăn cơm buổi trưa, một mình Lâm Phiên Phiên đến một nhà hàng kiểu Tây ở đối diện với công ty, bởi vì, cô quả thực đã hẹn với Đỗ Minh.

Mặc dù thời gian Lâm Phiên Phiên tiếp xúc với Đỗ Minh không nhiều, nhưng từ ngày đầu tiên quen biết, bọn họ liền yêu mến lẫn nhau. Loại cảm giác “người tài yêu mến người tài” này, vô hình trung khiến giữa họ gần như không có khoảng cách, dường như cho dù xa nhau rất xa, chia cách rất lâu, nhưng chỉ cần gặp mặt, bọn họ vẫn là những người bạn tri kỷ của nhau.

Tình cảm này hoàn toàn không giống với tình cảm chị em với Sương Sương.

Lâm Phiên Phiên trân trọng nó từ tận đáy lòng.

Khi Lâm Phiên Phiên đến, Đỗ Minh đã đến trước, ngồi ở một chỗ gần cửa sổ, gọi một cốc cà phê chờ cô.

Bốn năm không gặp, Đỗ Minh hầu như không thay đổi gì, vẫn cao gầy, khí phách, khí chất tao nhã, hiện ra hết vẻ đẹp hào phóng và trí tuệ.

“Chị Minh!”

Lâm Phiên Phiên cười ngồi xuống trước mặt Đỗ Minh.

Đỗ Minh lớn hơn Lâm Phiên Phiên tròn chín tuổi, bởi vậy, Lâm Phiên Phiên gọi cô một tiếng “chị” là hoàn toàn hợp lý. Huống hồ, trước đây khi làm việc ở tập đoàn FL, Lâm Phiên Phiên cũng luôn gọi như vậy.

“Lâm Phiên Phiên!”

Đỗ Minh mừng rỡ kéo chặt tay Lâm Phiên Phiên, có chút xúc động nói: “Tối qua nhận được điện thoại hẹn gặp chị của em, chị vẫn không dám tin em thật sự quay về rồi. Bốn năm nay em đã đi đâu, sao một chút tin tức cũng không có?”

Lâm Phiên Phiên khẽ cười khổ sở, nói: “Chuyện nói ra dài lắm, hôm nay chúng ta không nói chuyện này…”

Lại hỏi thăm Đỗ Minh vài câu hỏi quan tâm của những người xa cách lâu ngày gặp lại, Lâm Phiên Phiên mới đi vào vấn đề chính: “Em hẹn chị ra kỳ thực là có chuyện muốn thương lượng với chị.”

Vẻ mặt Đỗ Minh nghiêm túc lại: “Chuyện gì?”

Có thể khiến Lâm Phiên Phiên đặc biệt coi trọng hẹn cô ra ngoài như vậy, nghĩ đến sẽ không phải là chuyện nhỏ.

Lâm Phiên Phiên nói: “Thực ra cũng không phải chuyện lớn gì. Trước khi nói, em muốn hỏi chị một câu. Em biết ngày đó chị ly hôn với Tề Huynh là vì điều gì, em có thể tưởng tượng chị nhất định rất hận sự không chung thủy và phản bội của anh ta. Nếu có cơ hội, chị có muốn trả thù anh ta không?”

Đỗ Minh ngẩn ra: “Em sao lại đột nhiên nói đến chuyện này?”

Lâm Phiên Phiên liền nói sơ qua một lượt chuyện Tề Huynh bây giờ làm thư ký dưới quyền cô, sau cùng lại nói: “Nếu như chị muốn trả thù, em có thể giúp chị một tay. Anh ta bây giờ đang làm việc dưới trướng của em, em có rất nhiều cách có thể khiến anh ta sống một ngày như một năm.”

Nghe vậy, Đỗ Minh lại lần nữa sửng sốt, trầm ngâm chốc lát, cô lại chậm rãi lắc đầu, nói: “Không cần nữa.”

“Tại sao?”

Lâm Phiên Phiên không khỏi cảm thấy kinh ngạc với quyết định của Đỗ Minh.

Hành vi quan hệ bất chính của Tề Huynh và Lâm Tinh Tinh ngày hôm đó, cô đã tận mắt nhìn thấy trong thang máy công ty. Sự trần trụi như thế đó đơn giản khiến người ta căm phẫn. Lúc đó thân là vợ của Tề Huynh, điều Đỗ Minh chịu đựng là vô cùng nhục nhã và khổ sở.

Nhưng một trận đả kích mà cuộc ly hôn mang lại cho Tề Huynh mãi cũng không đủ, ít nhất hắn bây giờ vẫn hoàn hảo không khuyết điểm, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể ngóc đầu trở lại.

Loại đàn ông đáng ghét giống Tề Huynh và Hoắc Mạnh Lam, Lâm Phiên Phiên luôn cảm thấy như vậy quá hời cho bọn họ.

Nhìn hận ý trong mắt của Lâm Phiên Phiên, Đỗ Minh thở nhẹ, nói: “Chuyện cũng đã qua bốn năm rồi, còn tính toán nhiều như thế để làm gì. Dù sao bây giờ anh ta là anh ta, chị là chị, gặp nhau cũng chỉ là người qua đường. Bọn chị đã không còn chút liên quan gì, chị đi gây phiền phức cho anh ta nữa, nó cũng sẽ chỉ khiến bản thân chị không thoải mái. Bởi vậy, qua rồi thì cho nó qua đi!”

Những lời này của Đỗ Minh chỉ là lời nói trong lòng của chính cô, không hề có bất kỳ ý ngấm ngầm hại người nào, nhưng vào trong tai của Lâm Phiên Phiên lại như bị sét đánh.

Những lời này Đỗ Minh là nói bản thân, tại sao không phải là đang nói cô chứ!

Đỗ Minh đã buông bỏ rồi, nhưng cô thì sao?

Vẫn còn cố chấp.

Cố chấp nghỉ ngơi dưỡng sức trọn bốn năm, sau đó hoành tráng trở về, tính toán từng bước, thề phải báo thù. Nhưng giống như những gì Đỗ Minh nói, cô gây phiền toái cho bọn họ, nhưng bản thân cô sẽ vui vẻ sao?

Đột nhiên trong lòng Lâm Phiên Phiên có chút dao động. Rốt cuộc cô kiên trì đi con đường này là vì cái gì, có ý nghĩa gì?

Cô liệu có phải cũng nên học Đỗ Minh, buông bỏ quá khứ hay không? Dù sao nó cũng đã là chuyện đã qua.

Nhưng suy nghĩ như vậy mới nổi lên, lập tức bị một âm thanh sâu trong lòng Lâm Phiên Phiên tức giận cự tuyệt.

Không thể, tuyệt đối không thể!

Đỗ Minh không hận, đó là bởi vì tình yêu của cô ấy đối với Tề Huynh vẫn không đủ sâu đậm, không giống với cô và Tường Hùng, yêu đến kinh thiên động địa, cho dù muốn quên cũng không quên được, chứ đừng nói có thể làm được việc gặp nhau cũng như người qua đường. Bởi vậy, vận mệnh đã định trước, cô căn bản không có cách nào giống như những lời nhẹ nhõm như thế của Đỗ Minh, nói buông tay liền buông.

Huống chi, những tổn thương đã từng chịu đó để lại một vết thương tàn khốc. Cho dù vết thương đó có lành, nhưng vết sẹo cũng vẫn dữ tợn. Cả đời cô khó quên được nỗi đau đó, sự tuyệt vọng đó, chỉ có đáp lại từng thứ, nếu không cuộc đời này của cô chết không nhắm mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui