Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

“Hàn Phiêu. Sao anh lại tới đây.”

Lâm Phiên Phiên ngạc nhiên khi trước mắt mình là một anh chàng đẹp trai như từ trên trời rơi xuống. Và rồi ném ánh mắt đầy nghi ngờ về phía Sương Sương.

Chuyện Sương Sương và Hàn Phiêu chia tay, Lâm Phiên Phiên là người biết đầu tiên. Vì sao Hàn Phiêu lại đến Hồ Thâm Sơn, lẽ nào, anh ta muốn nối lại tình xưa với Sương Sương.

Đến được một lúc, Lâm Phiên Phiên còn nghĩ rằng Hàn Phiêu vì Lâm Sương Sương mà đến.

Mắt Hàn Phiêu sáng rực lên, nhìn Lâm Phiên Phiên không chớp, mỉm cười và nói: “Sáng nay anh nhận được tin nhắn của Sương Sương, cô ấy nói hai người hãy cùng nhau đến Thôn Ôn Ôn nơi cách xa chốn thành phố, nghĩ mấy ngày nay anh được nghỉ phép, cũng buồn, đi cùng đến để tận hưởng vẻ tươi đẹp của thiên nhiên hoang dã.”

Lâm Sương Sương đứng bên cạnh nghe thấy, miệng cố gắng kìm nén, nhưng trong bụng không ngừng chửi rủa: “Hàn Phiêu đồ đáng chết nhà anh, có nói thì nói thẳng ra đi, không nói được thẳng ra là anh đến tìm Lâm Phiên Phiên à, đồ hèn!”

Lâm Phiên Phiên vừa nghe thấy Thiên Khiết ngạc hỏi Lâm Sương Sương: “Sương Sương, cậu gửi tin nhắn khi nào, sao mình không biết?”

Ánh mắt Lâm Sương Sương hiện ra với vẻ không tự nhiên, ngay khi Triệu Dân Thường chủ động yêu cầu Lâm Phiên Phiên đi cùng đến thôn Ôn Ôn, cô liền nhanh chóng nhận ra những ý muốn khác thường của Triệu Dân Thường. Vì Vậy trước khi lên xe, cô đã bí mật nhắn tin cho Hàn Phiêu. Tiết lộ cho anh ta hành tung của Lâm Phiên Phiên, cô đoán trước đươc Hàn Phiêu sẽ đến, như vậy Triệu Dân Thường sẽ không còn cơ hội thực hiện ý định của mình nữa.

Đương nhiên, cô ấy không thể nói cho Lâm Phiên Phiên vì lý do này. Ngượng cười, đáp lại: “Cậu hỏi tớ tiết lộ gì sao, tớ không phải vì cậu sao, cậu bị thương như thế này, ngày mai làm sao có thể lên núi thị sát cá thôn Ôn Ôn, có Hàn Phiêu ở đây, amh ấy có thể làm hai đôi chân của cậu, và cõng cậu lên núi.”

“Điều này không tốt ư?”

Lâm Phiên Phiên nói: “Cõng một người lên núi rất mệt, cậu đừng phiền Hàn Phiêu, giờ người ta không còn là bạn trai của cậu nữa, cậu còn trẻ nên đừng chỉ tay chỉ chân cho người ta làm việc này việc kia. Cậu sai rồi.”

Lâm Sương Sương nhanh chóng đầu hàng: “Nhìn xem. Hàn Phiêu không phải là cũng ở đây rồi hay sao, cậu chưa gì đã xót người ta rồi, không hổ danh là em gái tốt của người ta.”

Sương Sương đã vừa nghe, thấy lời nói của Sương Sương quá vô lý, đưa tay ra đẩy Sương Sương một cái, trừng mắt nói: “Cậu nói sao, ai thương xót ai?”

Ánh mắt ngại ngùng liếc về hướng Hàn Phiêu, Hàn Phiêu khó xử cúi đầu xuống, trông có vẻ như thực sự thích Lâm Sương Sương nói điều đó.

Tim của Lâm Phiên Phiên đập loạn xạ, lẽ nào... Hàn Phiêu thích mình?

Ngay lập tức, Lâm Phiên Phiên lắc đầu và phủ nhận suy nghĩ không thể này.

Trước đây khi học đại học, cô ấy đã thấy Hàn Phiêu theo đuổi Lâm Sương Sương như thế nào, với những chuyện đã làm đó, ngay cả cô ấy là người ngoài cũng cực kì cảm động, chứng tỏ anh ấy yêu Lâm Sương Sương nhiều đến mức nào, từ một tình yêu sâu đậm như vậy, làm sao có thể thay đổi sớm thế được?

Lúc này, ở ngoài sân một người đàn ông gầy gò chừng hơn 30 tuổi bước vào, với khuôn mặt đầy vết rỗ, nở nụ cười còn quyễn rũ hơn cả Lưu Đà Hàn vài phần, khi bước vào nhà anh cúi người với Lâm Phiên Phiên và Lâm Sương Sương nói: “Chào hai cô, tôi là Tam Mã Tử học trò của trưởng thôn, trưởng thôn đã chuẩn bị bữa cơm thịnh soạn cho mọi người. và đặc biệt yêu cầu tôi mời hai cô đến dùng.”

“Được”

Lâm Sương Sương nhẹ nhàng gật đầu, ngay lập tức quay sang Hàn Phiêu nói: “anh cũng đi ăn cùng chứ?”

Cô muốn nhanh chóng để cho Triệu Dân Thường biết sự tồn tại của Hàn Phiêu, cho anh ta dập tắt đi ý nghĩ với Lâm Phiên Phiên.

“Đợi đã, đây là?”

Tam Mã Tử hướng về Hàn Phiêu cau mày nói, từ trước đến giờ người đi cùng với ông chủ Triệu chưa từng xuất hiện tên ngốc trước mặt. Muốn biết anh ta là ai ngay bây giờ hãy đứng bên trái của trưởng làng Lưu Đà Hàn, ai ông ấy cũng đều có thể nhìn thấu.”

“Đây là bạn tôi”

Lâm Sương Sương trả lời với điệu bộ không bằng lòng, không hiểu tại sao khi vừa nhìn thấy cặp mỏ nhọn, cùng với đôi mắt ti hí liếc nhìn tứ phía của Tam Mã Tử, trong lòng cô lại cảm thấy không vui.

Tam Mã Tử thường ngày rất biết đoán lòng dạ người khác, làm sao không nhìn ra Lâm Sương Sương không thích anh ta chứ, nên cũng không dám hỏi thêm nữa, nói: “Nếu đã là bạn của cô thì tất nhiên có thể đi cùng rồi, mời mời!

“Vậy còn chấp nhận được chút”

Lâm Sương Sương bĩu môi, sau đó lên tiếng muốn Hàn Phiêu cõng Lâm Phiên Phiên đi ăn tối.

Lâm Phiên Phiên có chút khó xử, để một người đàn ông cõng, hành động này quá thân thiết rồi, nên cô hơi do dự.

Vậy mà Hàn Phiêu nói với vẻ mặt vô tư: “Chỉ là đi sang nhà bên ăn cơm thôi mà, khoảng cách ngắn như vậy không cần cõng, bế là được rồi.”

Dứt lời, cũng không đợi Lâm Phiên Phiên đáp lại, anh liền lại gần, nhấc bổng Lâm Phiên Phiên lên, bước thẳng ra ngoài.

Vừa nhìn, khóe miệng Lâm Sương Sương đã toát lên một nụ cười ẩn ý, xem ra Hàn Phiêu trong trí tưởng tưởng của cô cũng không nhát gan đến thế, bế Lâm Phiên Phiên đến trước mặt Triệu Dân Thường như thế, tiếp theo cô muốn xem đến lúc đó bộ mặt của Triệu Dân Thường sẽ biểu hiện như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui