“Đến đón tôi.”
Giọng nói của Tiêu Ân Tuấn trầm thấp, có thể nghe ra là đang say rượu.
Giang Yến Ly chỉ dừng một chút, mím môi, như không có việc gì xảy ra nói: “Tần Di Y không có ở đó sao, bảo cô ấy đưa anh về đi.”
“Cô ấy không biết lái xe.” Tiêu Ân Tuấn không muốn nói thêm gì với cô, anh dừng một chút rồi mạnh miệng nói:
“Nửa tiếng nửa tôi muốn gặp cô ở cửa quán bar Tân Hải.”
Không cho cô cơ hội phản bác, liền cúp điện thoại.
Giang Yến Ly cúi đầu nhìn mắt cá chân sưng tấy của mình, cuối cùng thở dài, đi vào phòng tắm tắt nước nóng, chuẩn bị thay quần áo đi đón người.
Mùa đông ở Bắc Thành rất lạnh, Giang Yến Ly được bọc trong mấy bộ quần áo cũng không chịu được gió lạnh, tay cầm vô lăng có chút trơn trượt.
Cô lái xe hơn mười phút liền chạy tới trước quán bar Tân Hải.
Những nơi như quán bar luôn càng về đêm càng sôi động, lúc này xung quanh cửa đã có rất nhiều người.
Phần lớn đều là dân giang hồ không có học thức.
Một nhóm người đang đứng ở ven đường, dưới ánh đèn có chút đáng sợ.
Giang Yến Ly dừng xe lại, đeo khẩu trang và mũ, che kín mít rồi liền xuống xe.
Khi đến cửa quán bar Tân Hải, vừa lúc đối mặt với Tiêu Ân Tuấn.
Hắn thật sự là say không ít, bước đi hơi loạng choạng, thân hình lười biếng tựa vào người Tần Di Y.
Xung quanh là các anh em, bạn bè của hắn đang trêu ghẹo.
“Đêm nay có người đẹp chăm sóc, Tiêu tổng đúng là có phúc.”
“Di Y còn nhỏ nên chắc cũng ít chăm sóc người khác, về nhà cũng đừng quên giúp Tiêu tổng giải rượu nhé.”
“Có một người đẹp như vậy trong lòng, cho dù không uống rượu cũng sẽ say, cậu nói có đúng không?”
Mọi người còn đang bận đùa giỡn, Giang Yến Ly cứ như vậy đi thẳng tới trước mặt Tiêu Ân Tuấn.
Trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng, trực tiếp ngăn cản đường đi của bọn họ.
Tuy rằng nàng ăn mặc kín đáo, nhưng chỉ dựa vào dáng người nổi bật và phong thái lạnh lùng, mọi người vẫn nhận ra cô là Giang Yến Ly.
Tiếng ồn ào vừa rồi liền im bặt, cả đám lần lượt nhìn ba người này.
Tình mới gặp lại tình cũ, thật là một cảnh tượng hấp dẫn nha.
“Sao cô lại tới đây?”
Tiêu Ân Tuấn nhướng mi, ánh mắt từng chút từng chút tập trung nhìn về phía Giang Yến Ly, lông mày không tự chủ được khẽ nhíu lại, ngữ khí không vui.
Giang Yến Ly muốn nói, không phải anh bảo tôi đến đón sao?
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cô vẫn giữ mặt mũi cho Tiêu Ân Tuấn, chỉ mím môi hỏi:
“Bây giờ đi đâu, trở về chỗ anh, hay là chỗ tôi?”
“Đừng xen vào chuyện của tôi, Giang Yến Ly.”
Tiêu Ân Tuấn cũng không thèm nhìn Giang Yến Ly nữa, chỉ cúi đầu nói với Tần Di Y:
“Đi bắt taxi, đến khách sạn Thịnh Vân.”
Nói xong, một đám người nghênh ngang đi qua cô.
Giang Yến Ly nhìn bọn họ, rũ mắt một lát, vẫn là bước đi theo Tần Di Y, nhét một thứ vào tay nàng, xoay người trở về vị trí đỗ xe.
Một chút cũng không dừng lại.
Tống Du thấy vậy, nhấc chân đi theo, vội vàng nói: “Buổi tối một mình cô ấy không an toàn, tôi đưa cô ấy về.”
Tần Di Y gọi xe tới, quay đầu kéo ống tay áo Tiêu Ân Tuấn, giọng nói vẫn mềm mại như cũ:
“Tiêu tổng, xe taxi đến rồi, chúng ta đi thôi.”
Tiêu Ân Tuấn đứng tại chỗ, ánh mắt híp lại, vẫn nhìn chằm chằm phương hướng vừa rồi Tống Du đuổi theo, vài giây sau cười lạnh một tiếng.
“Thật đúng là thích nhặt đồ rách.”
Nói xong, hắn trực tiếp cúi đầu chui vào trong xe, cũng không quay đầu nhìn lại nữa.
Tần Di Y sửng sốt, cắn cắn môi, cũng ngồi theo vào xe.