Lời vừa dứt, Giang Yến Ly ngước mắt lên liền bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Ân Tuấn.
Trong mắt anh ta không có một tia tình cảm, giống như đang đối xử với một người xa lạ, giọng nói trầm thấp tràn đầy chán ghét:
“Tôi thấy phiền nhất là loại người hai mặt!”
“Cô là tiền bối của Di Y, đã không làm tốt công việc hướng dẫn thì thôi.
Cô còn bày mưu tính kế trong nội bộ, khắp nơi đều nhằm vào cô ấy, ảnh hưởng đến bầu không khí của công ty.
Cô rốt cuộc là muốn gì?”
“Tôi không có...” Giang Yến Ly còn chưa nói hết câu, Tần Di Y đã ôm cánh tay Tiêu Ân Tuấn, dùng giọng điệu đáng thương mà buồn bã nói:
“Được rồi, Tiêu tổng, anh không cần trách chị Yến Ly nữa, là em và chị ấy không có duyên phận, không thể làm bạn.”
“Chúng ta đi nhanh đi, em không muốn chướng mắt nữa.”
Trên thực tế, rốt cuộc ai chướng mắt ai? Trong lời nói này cũng không rõ ràng.
Tiêu Ân Tuấn rũ mắt xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất của Tần Di Y, dừng lại một chút: “Được, nghe theo lời cô.”
Nói xong, hai người xoay người muốn rời đi, Giang Yến Ly nhìn thấy bàn tay vừa rồi của Tiêu Ân Tuấn còn đang rũ xuống từng chút từng chút ôm lấy eo Tần Di Y, bước chân hơi chậm lại, rõ ràng là đang cố ý chờ Tần Di Y.
Hai người trông thân mật giống như là tình nhân vừa mới ở cùng một chỗ.
Tầm mắt Giang Yến Ly từ trên bóng lưng của hắn thu hồi lại, chờ hai người đi đến cuối hành lang, cô bỗng nhiên hướng về phía bọn họ gọi lớn một tiếng.
Tiêu Ân Tuấn nhíu mi tâm xoay người, vừa định mở miệng trách cứ, Giang Yến Ly thần sắc tự nhiên cắm ống hút vào ly trà sữa, không thèm để ý cúi đầu uống một ngụm lớn.
“Tần Di Y, nếu như tôi uống trà sữa của cô, như vậy có thể chứng minh tôi thật sự tha thứ cho cô sao?”
Khóe môi Gianh Yến Ly cong lên, nụ cười trên mặt rất quyến rũ, ngay cả đường cong ở đuôi mắt mảnh mai cũng đẹp đến mức khiến người ta ghen tị.
Nhưng sự lạnh lùng và cô đơn toát ra từ khắp cơ thể cô, lại thế nào cũng không che dấu được.
Cô híp mắt, lắc lắc ly, nhìn lượng trà sữa còn lại, trên mặt không có gì khác thường.
Thậm chí còn cười cười, sau đó cúi đầu uống một ngụm lớn, chỉ thấy trà sữa kia lập tức giảm xuống không ít.
“Rất ngon.
Cả đời tôi chưa từng uống nhiều trà sữa như vậy.
Cảm ơn.”
Cô thờ ơ nói một câu, thân thể đã bắt đầu có phản ứng, cổ họng càng lúc càng gắt gao.
Cô cảm thấy hô hấp ngày càng gấp gáp, đầu càng lúc càng nặng, bước chân cũng bắt đầu loạng choạng, lung lay không thể đứng vững.
Ánh mắt Tiêu Ân Tuấn trong nháy mắt trở nên sắc bén, thân thể hắn làm ra hành động trước một bước, bước nhanh tới trước mặt Giang Yến Ly, một tay đoạt lấy trà sữa của nàng, dùng sức ném ra ngoài.
Trà sữa đập vào vách tường, ngay lập tức bắn tung tóe.
“Giang Yến Ly, cô điên rồi! Cô đang cố tìm cái chết à?”
Tiêu Ân Tuấn nghiến răng, trong con ngươi đen nhánh lạnh như băng, còn có một tia hoảng sợ rất khó phát hiện.
Phản ứng dị ứng đến nhanh hơn Giang Yến Ly dự đoán, ý thức của cô đã bắt đầu tan rã, ngay cả ánh mắt cũng không thể tập trung một chỗ, sắc mặt cũng càng thêm trắng bệch.
Cô ngã xuống.
Nhưng cũng không có ngã xuống đất, bởi vì trước đó, Tiêu Ân Tuấn đã ôm lấy cô.
Để đạt được hiệu quả quay phim tốt nhất, Giang Yến Ly luôn rất hà khắc với việc quản lý vóc dáng của mình.
Giờ phút này thân hình mảnh khảnh của cô đang cuộn tròn trong lòng của Tiêu Ân Tuấn, giống chim nhỏ dựa người.
Trước khi hôn mê, câu nói cuối cùng mà Giang Yến Ly nghe được là lời nói của Tiêu Ân Tuấn.
Hắn nói: “Muốn chết cũng phải chết bên ngoài, đừng chết ở Giang San, đến lúc đó lại hủy hoại thanh danh của công ty.”
Ồ! Hóa ra, hắn ta hốt hoảng xông tới như vậy, cũng không phải là quan tâm đến cô.
Mà là lo lắng về danh tiếng của công ty...