Giang Yến Ly ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Tống Du, trong lòng liền có chút bối rối.
Cô có lòng tự trọng cao, không muốn bị người khác nhìn thấy mình chật vật như vậy.
“Liên quan gì đến anh?”
Giang Dự đánh giá Tống Du từ trên xuống dưới, ngữ khí rất khinh thường:
"Giang Yến Ly là chị tôi, chuyện riêng của nhà chúng tôi ai mượn anh xen vào?”
Tống Du mặt không đổi sắc nói: "Chuyện nhà các người tôi không xen vào.
Nhưng động thủ đả thương người là vi phạm pháp luật, tôi có thể báo cảnh sát bắt cậu.”
Sắc mặt Giang Dự lập tức trở nên khó coi, hung hăng trừng mắt nhìn Giang Yến Ly một cái, rồi liền chạy trốn khỏi nơi này.
Giang Yến Ly nhìn bóng lưng chạy đi của Giang Dự, lại nghĩ đến việc hắn nói thẻ ngân hàng bị đóng băng, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Cô gặp rắc rối gì sao?” Tống Du ôn nhu mở miệng hỏi.
Nghe vậy, Giang Yến Ly hoàn hồn, trên mặt lại khôi phục bình tĩnh, nhìn không ra chút khác thường nào:
“Ừ, trong nhà có chút chuyện.”
Câu trả lời qua loa và thản nhiên, rõ ràng là không muốn cùng anh nói quá nhiều về chuyện riêng tư của mình.
Ánh mắt Tống Du dừng trên mặt Giang Yến Ly, sau đó mới rời đi, có chút ý tứ nói:
"Nhưng mù quáng dung túng người nhà, cũng không phải hành động sáng suốt đâu."
“Tôi biết rồi, cám ơn luật sư Tống.” Giang Yến Ly lại thuận miệng hỏi: “Anh đến gặp Tiêu Ân Tuấn sao?”
Tống Du mím môi, cười cười đáp: “Sao vậy, chẳng lẽ tôi không thể tới tìm cô sao?”
Giang Yến Ly sửng sốt, nhớ tới những lời lúc trước của Tiêu Ân Tuấn nói, giọng điệu càng trở nên khách sáo, nghiêm túc:
“Tôi và anh Tống không có giao tình gì, cũng không đến mức phải đến tìm gặp tôi đâu nhỉ.”
Từ vài câu nói của cô, Tống Du dường như đã đoán ra điều gì đó, cẩn thận hỏi một câu:
"Có phải Ân Tuấn đã nói gì với cô không?”
"Không có." Giang Yến Ly trả lời rất dứt khoát: "Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.
Nếu có chuyện thì anh có thể gọi cho Tiêu Ân Tuấn nhé.”
Thấy Giang Yến Ly muốn đi, Tống Du đột nhiên gọi cô lại: "Giang Yến Ly, lần này tôi thật sự là đến tìm cô.”
…
Trong một quán cà phê cách Giang San không xa, nơi này không có vị khách nào, khung cảnh vô cùng yên tĩnh.
Giang Yến Ly nghe những gì Tống Du nói, chân mày từng chút một nhíu lại.
Chuyện là vì để hợp thức hóa việc lần trước khi thanh minh scandal của Tống Du với Giang Yến Ly.
Để tránh bị người có tâm cố ý tra ra.
Giang Yến Ly phải ký kết thỏa thuận lao động với công ty luật của Tống Du, chứng minh Tống Du thật sự là luật sư mà Giang Yến Ly thuê mới được.
“Thật ngại quá, công ty tôi làm vậy cũng vì để tránh phiền phức không đáng có sau này thôi.”
Tống Du mỉm cười, cúi đầu nhìn ly Americano đá không đường mà Giang Yến Ly đã gọi, đùa giỡn mở miệng: "Con gái uống cái này không thấy đắng sao?"
"Tôi uống quen rồi." Giang Yến Ly trả lời rất có lệ, trong lòng vẫn đang suy xét về chuyện mà Tống Du vừa nói.
Nếu là trước đây, cô sẽ không cho rằng chuyện này có gì to tát.
Chỉ là thỏa thuận mà cô cần ký tên là được.
Nhưng từ ngày đó bị Tiêu Ân Tuấn chế nhạo, cô rất khó để thẳng thắn đối mặt với Tống Du.
Giang Yến Ly thật lâu không nói gì, Tống Du đoán được cô đang nghĩ gì, tiếp tục nói:
"Lần trước tôi chỉ nói đùa với Ân Tuấn mà thôi, lúc đó là vì bất ngờ Ân Tuấn lại dẫn người khác đến.
Vậy mà không ngờ cậu ta lại đem nói lại với cô.”
Giọng nói của Tống Du rất ôn nhu, mang đến cho người ta cảm giác ấm áp:
“Cô yên tâm đi, tôi đã có vị hôn thê rồi.
Cuối năm sau chắc cũng nên kết hôn, đến lúc đó tôi sẽ gửi thiệp mời cho cô."
Nghe được câu này, Giang Yến Ly mới thở phào nhẹ nhõm, nụ cười so với lúc trước chân thành hơn rất nhiều: "Được, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đến dự hôn lễ của anh."
Bầu không khí thoải mái, hai người bắt đầu trò chuyện tự nhiên hơn.
Nói được một lúc, Giang Yến Ly đột nhiên nhớ tới một chuyện liền hỏi Tống Du:
"Luật sư Tống, tôi muốn nhờ anh tư vấn một số vấn đề pháp lý được không?"