Giang Yến Ly không biết làm thế nào cô ra khỏi chỗ của Tiêu Ân Tuấn, nhưng khi cô quay trở lại phòng nghỉ, tay chân của cô vẫn lạnh cóng.
Cô nhắm mắt lại, những cảm xúc bị kìm nén cuối cùng cũng bùng phát.
Hiếm hoi lắm mới có hai hàng nước mắt rơi xuống từ khóe mắt, nhưng Giang Yến Ly đã nhanh chóng lau đi không để lại dấu vết.
Tuy rằng Tiêu Ân Tuấn lạnh lùng vô tình, nhưng hắn nói một chút cũng không sai.
Đây đều là do chính cô ấy chọn.
Chờ sau khi Giang Yến Ly rời khỏi phòng làm việc, Tần Di Y mới rụt rè đứng trước mặt Tiêu Ân Tuấn.
Giọng nói của cô mềm nhũn, mang theo chút buồn bã:
“Tuấn Tuấn, có phải em có lòng tốt nhưng lại làm thành chuyện xấu rồi không?”
Tiêu Ân Tuấn xoa xoa mi tâm, ngữ khí không tính là ôn nhu, nhưng tuyệt đối không phải lạnh lùng:
“Vì sao nói với Giang Yến Ly, chuyện của cô ấy là tôi nói cho cô biết?”
Từ đầu đến cuối, Tiêu Ân Tuấn chưa bao giờ chủ động nói chuyện với Tần Di Y về Giang Yến Ly.
Chứ đừng nói kể chuyện riêng tư của cô.
Không ngờ Tiêu Ân Tuấn lại đột nhiên ép mình hỏi, Tần Di Y sắc mặt hơi thay đổi, ngữ khí bắt đầu thận trọng:
“Em tưởng mối quan hệ giữa anh và chị Yến Ly gần gũi như vậy, nếu em nói là đề nghị của anh, có lẽ chị ấy sẽ dễ dàng chấp nhận hơn một chút.”
Tiêu Ân Tuấn ngước mắt lên, ánh mắt nhàn nhạt dừng trên người Tần Di Y.
Đôi mắt của hắn thâm thúy đen nhánh, rất khó làm cho người ta phân biệt được cảm xúc của hắn.
Nhưng Tần Di Y lại cảm thấy có chút không thoải mái, luôn cảm thấy đôi mắt kia có thể nhìn thấu cô.
Ánh mắt Tần Di Y né tránh, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào:
"Thật xin lỗi Tuấn Tuấn, chuyện này là do em tự mình quyết định, mà không có hỏi ý kiến của anh trước."
"Sau này em sẽ cẩn thận hơn, sẽ không xúc động như vậy nữa." Cô xin lỗi rất thành khẩn, trong từng dòng chữ đều là áy náy:
“Em nên sớm nghĩ đến, chị Yến Ly ưu tú như vậy, nhất định là một người có tự trọng rất cao.
Em không nên tùy tiện nói lung tung về chuyện gia đình chị ấy.”
Tiêu Ân Tuấn cũng không có an ủi, chỉ là hơi cụp mắt xuống, trong giọng nói cũng không có lên xuống:
"Cô đi ra ngoài trước đi."
Nghe ra sự lãnh đạm và xa lánh của Tiêu Ân Tuấn, Tần Di Y hoảng hốt, vội vàng đi tới kéo cánh tay hắn:
“Tuấn Tuấn, anh đừng giận em, được không?”
Tần Di Y gấp đến độ hốc mắt đều đỏ lên, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay anh, mím môi:
“Là do em quá bất an.
Em rất lo lắng về lời mà luật sư Tống nói hôm qua.
Lo lắng anh thật sự không thể buông chị Yến Ly xuống được.”
Sau khi Giang Yến Ly điều chỉnh lại cảm xúc xong, cô mới phát hiện điện thoại di động của mình hình như rơi trong phòng làm việc của Tiêu Ân Tuấn.
Cô phiền não nhéo nhéo mi tâm, đứng dậy muốn lấy điện thoại về.
Đứng ở cửa văn phòng tổng giám đốc, Giang Yến Ly đặt tay lên tay nắm cửa, vừa định theo thói quen ấn xuống.
Nhưng lại nhớ đến trước đó Tiêu Ân Tuấn bảo cô muốn bảo phòng phải gõ cửa.
Cô dừng một chút, bàn tay vốn đặt ở trên tay nắm cửa chuyển lên cửa, nhẹ nhàng gõ hai cái, lúc này mới đẩy cửa đi vào.
Cùng lúc đó, khi nghe thấy có người gõ cửa, Tiêu Ân Tuấn vô tình liếc thấy chiếc điện thoại di động nằm trên bàn.
Hắn nãy giờ vẫn thờ ơ rốt cuộc cũng có phản ứng lại, hừ lạnh một tiếng, thanh âm không mặn không nhạt mà nói:
“Tôi cũng chưa bao giờ có tình cảm với cô ta.
Có cái gì mà buông với không buông xuống được chứ?”