Đầu bên kia điện thoại có tiếng lật giấy, có thể nghe thấy chị Trần đang hơi bận, Giang Yến Ly biết điều không quấy rầy nữa, rất nhanh kết thúc điện thoại.
Hôm nay sau khi quay phim xong, Giang Yến Ly như thường lệ ngồi ở một bên nghỉ ngơi, theo thói quen mở điện thoại ra xem tin nhắn chưa đọc, thấy được tin nhắn Giang Dự gửi tới.
Giang Dự nói hiện tại hắn đang ở nơi cô quay phim, muốn gặp cô một lần.
Đôi mắt Giang Yến Ly trầm xuống, cất điện thoại đứng dậy nói một tiếng với bé trợ lý, sau đó liền ra khỏi phim trường, đứng ở một con hẻm nhỏ vắng vẻ.
Giang Yến Ly biết, Giang Dự luôn có thể nhanh chóng tìm được cô.
Giống như một miếng kẹo cao su, dính chặt trên người cô, làm thế nào cũng không vứt bỏ được.
P/s: Bạn nào muốn đọc tiếp đến hết truyện thì liên hệ Z alo 0398 368 112 nha!
…
Không để cô chờ lâu, Giang Dự rất nhanh liền thò đầu ra.
Trước tiên xác định không còn ai khác, sau đó mới vênh váo đi vào.
Vẻ mặt hắn ta vô lại, hai tay đút túi, giọng điệu không hề tốt đẹp gì vang lên:
“Tôi gửi tin nhắn cho chị đã nửa tiếng rồi, sao giờ chị mới ra?”
“Chị đang quay phim, không nhìn thấy!” Giang Yến Ly sắc mặt ủ rũ, thanh âm lạnh lùng: “Có lời gì thì nói nhanh đi, chị rất bận.”
Giang Dự cũng đã quen với khuôn mặt lạnh lùng của Giang Yến Ly, không thèm để ý mà đến gần cô, ánh mắt đánh giá Giang Yến Ly từ trên xuống dưới một lượt.
Cảnh hôm nay là đóng vai một vũ công, Giang Yến Ly đang mặc một chiếc váy dài, có ống tay bồng bềnh.
Toát ra hương vị mỹ nhân quyến rũ trong phim cổ trang, lớp trang điểm trên mặt cũng cực kỳ yêu nghiệt.
Đặc biệt là phần đuôi mắt hếch lên, quyến rũ và thu hút.
“Chị lại vừa ngủ với Tiêu Ân Tuấn phải không? Tôi nhận được tin nhắn thẻ ngân hàng được mở lại rồi.”
Hắn nói rất thẳng, không quan tâm Giang Yến Ly có cảm thấy khó chịu hay không:
“Nói thật thì dáng vẻ quyến rũ này của chị đúng thật là có giá thật.
Chỉ cần lên giường một lần cũng có thể dễ dàng kiếm được mấy trăm triệu như vậy.”
Đáy mắt của Giang Dự nổi lên một tia kỳ lạ, cố ý kéo dài giọng điệu:
"Chị, nói thật cho tôi biết đi.
Ngủ với một ông chủ giàu có quyền thế như Tiêu Ân Tuấn, có phải rất sướng không?”
Một chữ cuối cùng của hắn vừa nói xong, Giang Yến Ly liền không chút do dự vung tay, tát vào mặt hắn một cái.
Một tiếng ‘bốp’ giòn tan vang lên trong hẻm vắng, đặc biệt rõ ràng.
Giang Dự che khuôn mặt sưng lên, nụ cười đểu giã trên mặt trở nên cứng ngắt, biến thành thẹn quá hóa giận, biểu tình cũng trở nên dữ tợn:
“Chị… mẹ kiếp, sao chị dám đánh tôi? Đồ khốn nạn!”
“Em đáng bị cái tát này.”
Sắc mặt Giang Yến Ly không thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng:
“Mỗi một ngàn đồng em xài đều là chị lấy được từ Tiêu Ân Tuấn đó.
Nếu như em cứ mồm miệng không sạch sẽ như vậy, chị có thể khiến em ngậm miệng vĩnh viễn!”
Giang Yến Ly tùy ý vuốt tóc, giọng nói nhẹ nhàng đều đều, không chút cảm xúc: "Giang Dự, hôm nay chị chính thức thông báo cho em biết.”
“Hơp đồng của chị và Giang San đã hết hạn.
Chị rất nhanh sẽ chấm dứt hợp đồng với công ty.
Từ nay về sau chị và Tiêu Ân Tuấn không có bất kỳ quan hệ gì.
Chị cũng sẽ không có tiền để trả nợ thay em nữa.
Về sau, em tự lo cho mình đi!”
Dứt lời, Giang Yến Ly liền muốn quay người rời đi.
Nghe được câu này, sắc mặt Giang Dự nhất thời thay đổi.
Hắn cũng không thèm để ý vừa nãy mới ăn một cái tát đầy nhục nhã, vội vàng xông tới chặn Giang Yến Ly lại, trong con ngươi tràn đầy không thể tin được.
“Ý của chị là sao? Chị định hủy hợp đồng với Giang San à?”
Giang Dự bị sốc đến sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt đầy hoảng sợ, bắt đầu nói một cách bừa bãi:
“Sao chị có thể chấm dứt hợp đồng với Giang San được.
Có phải chị làm cho Tiêu Ân Tuấn chán ngủ với chị rồi đúng không?”
Trong tiềm thức của Giang Dự, không có khả năng là Giang Yến Ly chủ động rời khỏi Tiêu Ân Tuấn.
Chỉ có một khả năng, đó chính là Tiêu Ân Tuấn chơi chán Giang Yến Ly rồi.