Tổng Tài Lạnh Lùng Đánh Mất Em


Lúc bị Tiêu Ân Tuấn từ trong phòng tắm ôm ra, Giang Yến Ly cả người đều ẩm ướt.
Toàn thân cô giống như là một con cá mới vớt lên bờ, ngực phập phồng thở dốc, yếu ớt cuộn tròn trong vòng tay anh.
Tắm rửa gần hai tiếng đồng hồ, nhưng hứng thú của người đàn ông không hề giảm đi chút nào.
Anh bế cô đến bên giường trong phòng ngủ, nhẹ nhàng lau người cho cô, sấy tóc cho cô.
Gió nóng thổi qua, cả người Giang Yến Ly ấm áp hẳn.

Cô mơ mơ màng màng ôm lấy eo hắn, trán cọ cọ vào lồng ngực hắn.
“Buồn ngủ quá.” Giọng nói của cô rất mềm mại, nỉ non mang theo chút kiều mị: “Có thể ngủ được không?”
Cổ họng Tiêu Ân Tuấn lăn lộn, thanh âm khàn khàn: "Không vội, còn chưa làm chuyện chính mà.”
Bàn tay to của anh đặt ở bên tai cô, nhẹ nhàng véo vành tai cô, ngón tay thô ráp khiến toàn thân Giang Yến Ly run lên.
Nơi nhạy cảm nhất của cô là tai.
Tiêu Ân Tuấn cúi người, đôi môi mỏng một đường hôn xuống, đầu tiên là mũi cô, sau đó là hai má, cuối cùng dừng lại trên môi cô.

Môi Giang Yến Ly mềm mại, hôn rất thích.
Không gian cứ thế dần dần bị thiêu đốt…
Một phen lăn qua lăn lại, chiếc váy ngủ vừa mới mặc trên người cô lại xộc xệch.

Dây áo từ bả vai trượt xuống khuỷu tay, lộ ra bả vai trơn bóng và xương quai xanh, cùng với một mảng lớn xuân quang tuyết trắng.
Tiêu Ân Tuấn cúi nhìn xuống, đôi mắt anh dần bị sự nóng bỏng xâm chiếm
Mấy lần trêu chọc của anh khiến Giang Yến Ly đã sớm mất đi cảm giác buồn ngủ.

Cô dùng đôi mắt trong veo nhìn người đàn ông cách mình rất gần, có chút thất thần.
“Ly Ly, chớ phân tâm.”
Nửa người trên của người đàn ông dựa vào giường, giọng nói khàn khàn, bàn tay to hướng dẫn bàn tay nhỏ bé của cô, từng chút một chạm xuống phía dưới.
Khi tay cô chạm vào hơi nóng như thiêu như đốt kia, lông mày của người đàn ông hơi nhíu lại, nhưng rồi từ từ giãn ra.
Cô luôn biết cách làm hài lòng anh.
“Ly Ly, lên đi.”
Hô hấp của hắn nặng nề, phát ra hormone nam tính nồng nặc, tràn ngập toàn bộ gian phòng.

Thân thể Giang Yến Ly run nhè nhẹ.
Hôm nay cô cực kỳ hợp tác.
Tiêu Ân Tuấn ấn vòng eo của Giang Yến Ly, nhìn cô đắm chìm trong khoái cảm, đôi mắt trong veo dần trở nên mơ hồ.

Cuối cùng thể lực Giang Yến Ly không chống đỡ nổi, ngã nhào trong vòng tay anh.
Thưởng thức đủ sự chủ động của cô, người đàn ông đột nhiên giữ chân cô lại, nhấc bổng cô lên không trung.


Chỉ một giây sau, Giang Yến Ly đã bị Tiêu Ân Tuấn lật lại, đè lên giường.
Đôi mắt đẹp của người dưới thân anh khép hờ, bên môi thỉnh thoảng phát ra tiếng ngâm nga, trên gương mặt có một chút ửng đỏ.
Mọi thứ đều khiến cho Tiêu Ân Tuấn trở nên điên cuồng.
Giọng nói của cô mềm mại đến tận xương tủy, gọi đi gọi lại tên anh: "Tiêu Ân Tuấn...!Ân Tuấn..."
"Gọi tôi là Tuấn Tuấn.” Tiêu Ân Tuấn rũ mắt xuống, kề sát vào bên tai cô, phả hơi thở vào tai cô:
"Bé ngoan, mau gọi tôi là Tuấn Tuấn đi.”
"Tuấn Tuấn..." Cô thì thầm theo lời anh, chưa bao giờ ngoan ngoãn như vậy.
Đêm nay, Tiêu Ân Tuấn chưa từng dừng lại, mặc cho Giang Yến Ly nhiều lần khóc lóc van xin.

Triền miên kết thúc.
Giang Yến Ly cả người mệt mỏi, lại không có chút buồn ngủ nào, chỉ là dựa vào trong ngực Tiêu Ân Tuấn, cảm nhận hơi thở của người đàn ông này.
Người đàn ông duy nhất cô từng rung động và có tình cảm.
Tiêu Ân Tuấn nhắm mắt lại, giống như đã ngủ say, gương mặt lạnh lùng cứng rắn khó có được vẻ ôn hòa.
Sự si mê cùng quyến luyến trong mắt Giang Yến Ly từng chút một phai nhạt, trở lại vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày.
Cô nhớ rõ vừa rồi khi đến đỉnh khoái lạc, anh buộc cô phải gọi anh là “Tuấn Tuấn”.
Nhiều năm như vậy, Giang Yến Ly cũng chưa bao giờ gọi anh như vậy.


Nhưng Tần Di Y thì lại rất nhanh đã được gọi cái tên này.
Đang lúc xuất thần, người đàn ông nhắm mắt lại bỗng nhiên hỏi một câu, giọng nói có chút trầm khàn:
"Còn chưa ngủ à?”
Giang Yến Ly giật mình, không ngờ Tiêu Ân Tuấn còn chưa ngủ.

Cô ngước nhìn lên liền đụng phải đôi mắt đen láy của anh.

Giang Yến Ly thấy hắn không ngủ, liền nảy ra một ý.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận