Phó Tĩnh ôm lấy mặt mình, không cam tâm lườm Nam Ngữ đầy căm hận.
Tại sao chiếc nhẫn đó lại ở trong túi của cô ta được cơ chứ? Rõ ràng là có một âm mưu ở đây!
"Con ranh này! Là mày! Là mày đúng không?! Mày cấu kết với ả Nam Ngữ nhằm hại tao!!"
Cô ta lao lên túm lấy tóc của Tiểu Đình, sau đó lại còn tát một cái thật mạnh.
Trước sự sửng sốt của tất cả mọi người, Tiểu Đình chỉ biết khóc lóc cầu xin nói không phải là do mình làm, Lâm Uyển Nguyệt thậm chí còn không bênh vực cô ta.
Hàn Mạt đành phải can ngăn Phó Tĩnh lại.
"Dừng lại! Ở đây không phải là chỗ để cô đánh người!"
"Ha!" Phó Tĩnh cười nhếch mép, bây giờ bộ dạng của cô ta đã không còn như lúc trước nữa mà váy trên người đã xộc xệch, tóc tai rối bù, đặc biệt là ánh mắt hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống Tiểu Đình.
"Hay cho một con chó trung thành! Lâm Uyển Nguyệt, đây là một con chó đi cắn trộm người khác thì có!"
Bị nhắc đến, Lâm Uyển Nguyệt thản nhiên nhìn bộ dạng thảm hại của Phó Tĩnh.
"Phó Tĩnh, cô đã ăn cắp mà còn đổ lỗi cho người khác, bây giờ lại còn ở đây đánh người rồi nhục mạ trợ lý của tôi.
Cô nên chuẩn bị tinh thần mà vào đồn cảnh sát giải thích đi!"
Thái độ của Lâm Uyển Nguyệt quả thật lật mặt nhanh hơn lật sách, cô ta chỉ vào mặt Lâm Uyển Nguyệt rồi lớn tiếng nói.
"Nhục mạ? Cô quên rằng cô mới chính là người nhục mạ Nam Ngữ, còn bảo cô ta lấy nhẫn kim cương của cô à?! Tất cả đều là do con ả Tiểu Đình này bày mưu tính kế hãm hại người khác mà thôi! Không chừng cả cô với ả đều cùng một phe!"
Lâm Uyển Nguyệt hơi tái mặt đi, cô ta đúng là muốn nhằm vào Nam Ngữ, nhưng lại không ngờ Phó Tĩnh mới là người lấy trộm nó.
"Cô đừng có nói bậy! Tất cả những người ở đây đều tận mắt nhìn thấy nó rơi ra từ túi xách của cô, đã ăn cắp mà còn la làng à!"
Mọi người đứng xem kịch hay, Tiểu Đình ôm mặt khóc đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Phó Tĩnh
"Tôi...tôi không biết gì hết, là Phó Tĩnh bảo tôi nói rằng Nam Ngữ đã trộm nó, cô ấy còn uy hiếp nếu như tôi không làm theo lời của cô ấy nói thì sẽ đuổi tôi ra khỏi đây..."
"Con ranh này mày lại dám nói tao như thế à?!"
Phó Tĩnh lại lao lên, hôm nay cô ta nhất định phải đánh chết con ả này.
Nam Ngữ nở nụ cười lạnh, lúc trước thì cấu kết hãm hại cô, bây giờ bị bại lộ thì thay phiên đổ tội cho nhau.
Xem ra cũng chỉ là cá mè một lứa mà thôi.
"Phó Tĩnh, làm người thì đã chơi là phải chịu.
Hôm nay cô có gan làm thì cô sẽ phải lãnh hậu quả."
Nam Ngữ nói.
Phó Tĩnh như phát điên lên rồi
"Nam Ngữ, mày và cả con ả Tiểu Đình này thông đồng với nhau làm hại tao.
Tao đường đường là thiên kim tiểu thư của Phó gia mà lại đi ăn trộm sao?!"
Cô ta vẫn còn đổ tội lên cho cô.
Thực ra mọi người đều đã biết sự thật là như thế nào rồi.
Nam Ngữ cười bỡn cợt không đáp.
Còn Phó Tĩnh đứng giữa đám người gióng trống khua chiêng chỉ nhận được nhiều ánh mắt khinh bỉ cùng sỉ vả, cô ta giống như một con khỉ trong rạp xiếc, cố tình làm trò mà thôi.
Không một ai bênh vực cô ta cả, cảnh sát lúc này bất ngờ đi vào, đi sau còn là Nam Xuyên, cô ta hớn hở chỉ vào đám đông đằng trước
"Đồng chí cảnh sát, ở bên kia."
Anh ta gật đầu rồi ra lệnh bảo mọi người tản ra.
Vừa nhìn thấy cảnh sát thì Phó Tĩnh chợt sợ hãi, là ai đã báo cảnh sát vậy chứ?!
"Đồng chí cảnh sát, cô ta là kẻ trộm."
Nam Xuyên chỉ vào Nam Ngữ, thái độ cô bình thản, còn Phó Tĩnh run rẩy cả người.
không tin là Nam Xuyên lại đi gọi cảnh sát.
Nếu cô ta bị bắt thì sẽ toi đời.
"Chào cô, chúng tôi nhận được tin tố cáo ở đây có kẻ trộm, xin mời cô về đồn cùng hợp tác điều tra."
Nam Ngữ nở nụ cười đáp lại anh ta.
"Anh nhầm rồi, không phải tôi lấy trộm mà là cô gái kia, nếu không tin anh có thể hỏi mọi người ở đây.
Tất cả mọi người đều chứng kiến."
Nam Xuyên kinh ngạc, Lâm Uyển Nguyệt nhanh mồm khẳng định.
"Đúng vậy.
Chính là cô ta đã lấy cắp nhẫn của tôi!"
Tiểu Đình lúc này sợ quá, chân đã run rẩy đứng không vững.
Nam Ngữ tất nhiên phải trừng trị cả những kẻ đã có ý muốn hại mình, nhưng nghĩ tới việc cô ta từng giúp cô, cuộc sống còn không dễ dàng gì, thế là lại mềm lòng không tố cáo.
"Không! Không! Các anh nhầm rồi! Không phải tôi!"
Phó Tĩnh bị còng tay đưa đi, tiếng la hét của cô ta vang vọng bốn phía.
"Tôi là thiên kim tiểu thư của Phó gia! Các người dám động vào tôi sao?!"
"Không! Thả tôi ra!!!"
Lúc áp giải vào xe vẫn còn nghe thấy tiếng la hét, mắng chửi của cô ta.
Nam Ngữ lúc này mới cúi người nhặt đồ của mình bị rơi dưới đất từ nãy lên.
Hàn Mạt đưa lại cho cô chiếc nhẫn, cô nhẹ giọng nói cảm ơn.
"Cảm ơn chị.
Hàn biên tập."
Trong khi tất cả mọi người đều không tin cô thì chỉ có Hàn Mạt đứng ra bênh vực cô.
Hàn Mạt chỉ cười không nói gì thêm, Tiểu Đình lúc này mới quỳ xuống trước mặt cô xin lỗi
"Nam Ngữ, xin lỗi cô...là do tôi bị Phó Tĩnh uy hiếp, tôi không còn cách nào khác, xin cô hãy tha thứ cho tôi..."
"Tiểu Đình, chuyện hôm nay coi như không ai nợ ai nữa.
Tôi cũng không muốn nói nhiều với cô."
Hàn Mạt "Tiểu Đình, cô nghỉ việc luôn từ hôm nay đi, đến phòng kế toán lấy lương."
Cô ta kinh hoàng, bám lấy ống quần của Hàn Mạt
"Hàn biên tập, đừng mà! Tôi xin lỗi! Tôi hứa lần sau sẽ không tái phạm nữa, xin chị hãy cho tôi một cơ hội!"
Lâm Uyển Nguyệt không ngờ Hàn Mạt lại đuổi luôn cả Tiểu Đình, nhưng cô ta cũng không dám lên tiếng ho he gì.
Dù sao cũng chỉ là một con nhỏ trang điểm nhỏ bé, tuyển lúc nào chẳng được.
Vị trí của cô ta còn đang phải giữ đây này.
"Tôi không nói lại lần thứ hai!"
Hàn Mạt hất cô ta ra, Tiểu Đình lại khóc lóc cầu xin Nam Ngữ.
"Nam Ngữ...
xin cô đấy...xin cô hãy giúp tôi..ở nhà tôi còn có mẹ già bị bệnh, ước mơ làm thợ trang điểm là ước mơ cả đời này của tôi..."
Làm MC cũng là ước mơ cả đời này của cô, nếu như hôm nay cô bị mắc bẫy của bọn họ, bị bọn họ hãm hại thì tương lai của cô cũng sẽ bị hủy hoại.
"Tiểu Đình, lúc cô đổ tội cho tôi sao cô không nghĩ đến hậu quả phải chịu? Cô cũng biết làm thế là sẽ hủy hoại một người thế nào...xin lỗi, tôi không giúp gì được."
Nam Ngữ lạnh nhạt nói.
Cô đã không còn như bốn năm trước, dễ dàng để bị người ta ức hiếp nữa rồi.
.