Nam Vĩ nửa tin nửa ngờ, năm xưa Nam Ngữ đột ngột rời đi, sao bây giờ nó lại đột nhiên quay trở về?
Nam Xuyên bắt được vẻ mặt ngờ vực đó của ông ta bèn nhân cơ hội nói tiếp
“Ba, con ả đó còn nói rằng đây mới chỉ là khởi đầu thôi, nó quay về là muốn đòi lại tất cả…”
“Đòi lại tất cả?” Ông ta nhếch mép cười khẩy “Đừng hòng!”
Nam Vĩ dành hơn nửa cuộc đời ở cái nhà này mới có thể có được ngày hôm nay, ông ta phải chịu biết bao điều tiếng, tủi nhục, ăn bám nhà vợ, bây giờ con nhỏ đó muốn quay về lấy lại tất cả ư?
“Tao sẽ không bao giờ để nó đạt được mục đích đó!”
Nam Xuyên đánh mắt ra hiệu cho Nguyệt Mỹ, bà ta ngọt ngào ôm lấy cánh tay ông ta, lời nói ra đầy ám chỉ.
“Vĩ, vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Nhà họ Phó mà biết thì nhất định cũng không để yên, không thể để Nam Xuyên bị đuổi khỏi đó được.”
“Tất nhiên là như thế, Nam Xuyên, biết điều thì mau về xin lỗi Phó Từ đi, đừng tưởng tao không biết mày làm loạn lên ở công ty nó, nếu không thì đừng trách tao.”
Nam Xuyên đờ người, ánh mắt Nam Vĩ cực kì lạnh lùng, bao nhiêu năm qua cô ta cứ nghĩ Nam Ngữ đi rồi thì mình sẽ được yêu thương, nhưng thực ra không phải.
Người cha tưởng chừng như hết mực yêu thương cô ta trước mặt đây thực chất chỉ nghĩ đến lợi ích mà thôi.
“Mày còn giương mắt lên mà nhìn hay sao?”
Cô ta chậm rãi đứng dậy từ trên đất, giọng nói lạnh ngắt
“Ba, chỉ cần ba cho con một trăm vạn, con sẽ quay trở về xin lỗi Phó Từ đúng như ý ba muốn.”
“Mày dám trả treo với tao à?!”
Nam Vĩ lại định giơ tay lên tát cô ta nhưng Nguyệt Mỹ ở bên cạnh đã kịp ngăn lại.
Nam Xuyên đứng im không né tránh, Nam Vĩ tức đến nỗi ngón tay chỉ vào mặt cô ta cũng run rẩy.
“Mày gây chuyện xong quay về đòi tiền tao? Được...tao đưa cho mày, nhưng tao sẽ không để yên chuyện này đâu, nếu như mày không trả lại cho tao được một trăm vạn thì đừng trách tao đuổi mày ra khỏi nhà!”
Cô ta đứng im không nhúc nhích, nhưng bàn tay bên dưới đã siết chặt lại.
Nam Vĩ đi ra khỏi phòng, lát sau ông ta cầm một cục tiền quay lại ném nó thẳng vào mặt cô ta.
“Cầm lấy rồi cút đi!”
Nam Xuyên nhặt tiền từ dưới đất lên, sau đó ra khỏi nhà họ Nam.
Cô ta đưa tay lên quệt mí mắt, đút tiền vào túi rồi lên taxi trở về Phó gia.
Bấy giờ ở một nhà hàng nổi tiếng Nam Ngữ và Mộ Hàn đang ngồi ăn cùng với nhau, Nam Ngữ sau khi gọi điện thoại xong, trong lòng thầm vui mừng vì có một trăm vạn thì cô có thể lo phẫu thuật cho Gia Kỳ được rồi.
Đưa mắt liếc nhìn người đàn ông đang ngồi ăn hết sức tao nhã bên cạnh mình, cô vẫn không ngờ được anh lại ra tay thâm hiểm thế, ném cho Phó Từ một cô gái sau đó quay clip lại uy hiếp.
Mà hơn nữa lần trước anh đã cứu cô, bây giờ còn giúp cô, rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì?
Mộ Hàn cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Nam Ngữ, nhưng anh không vội lên tiếng ngay mà lát sau tao nhã lấy khăn lau miệng rồi mới nhàn nhã quay sang cô, nhếch môi quyến rũ nói.
“Em nhìn tôi chăm chú từ nãy đến giờ rồi đấy, hay là em thích tôi rồi?”
“Thích...thích gì cơ chứ?”
Nam Ngữ bối rối quay mặt sang nơi khác.
“Mộ Hàn…”
“Hửm?”
Anh bất ngờ quay sang làm cho gương mặt hai người gần ngay sát với nhau, hơi thở bạc hà trên người anh vấn vít bên mũi, còn ánh mắt anh cũng sáng rực chăm chú nhìn vào bờ môi đỏ mọng của cô.
“Khụ.”
Cô chợt ho một tiếng, lùi người ra một chút.
“Tôi có thể hỏi anh một câu được không?”
“Em hỏi đi.”
Ánh mắt anh sâu hút, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng.
“Tại sao hôm đó anh lại biết tôi ở khách sạn đó mà cứu tôi vậy?”
“Tình cờ.”
Mộ Hàn đáp.
Nam Ngữ hoài nghi, tình cờ sao? Nhưng sao cô thấy hình như không giống cho lắm…
Cô thậm chí còn không biết rằng nhất cử nhất động của cô, Gia Kỳ đều nói cho anh biết.
“Vậy..anh cứu tôi, còn giúp tôi gây khó dễ với bọn họ, cũng là tình cờ sao?”
“Em nói chỉ hỏi một câu.”
Anh nói.
Cô lại lúng túng, người đàn ông này lại bắt bẻ đây mà.
Anh nhướn mày, một ngón tay quấn lấy lọn tóc của cô lên nghịch nghịch.
“Nam Ngữ, nếu có bất cứ ai dám bắt nạt em, tôi sẽ xử lí bọn họ.”
Trái tim cô đập thịch một tiếng, tỏ vẻ bĩu môi nhằm che giấu ngại ngùng.
“Nếu như anh là người bắt nạt tôi thì sao?”
Bên môi anh là nụ cười càng rõ hơn.
“Chỉ có một mình tôi mới có quyền bắt nạt em mà thôi.”
“Anh cũng bá đạo quá rồi đấy.”
Mộ Hàn chỉ nhìn cô cười không đáp.
Nam Ngữ lên tiếng phá vỡ bầu không khí hơi ngại ngùng.
“Cảm ơn anh.”
“Ồ?”
Hình như đây là lần đầu tiên cô nói cảm ơn anh mà không xù lông lên, cơ hội tốt thế này, không nắm bắt quả là lãng phí.
“Tôi cứu em hai lần, em định trả ơn bằng gì?”
Trả ơn sao? Cô suy nghĩ một lát rồi nói
“Nếu anh muốn tôi trả tiền thì tôi không có tiền trả đâu.”
Mộ Hàn đột nhiên bật cười trước câu nói quá đỗi đáng yêu đó của cô, cô nghĩ anh thiếu tiền sao?
“Tôi không cần tiền, tôi chỉ cần em thôi.”
Anh nhìn cô chăm chú, nói.
Nam Ngữ đơ người mất vài giây, sau đó hai gò má bất ngờ hồng lên, không nói được gì.
Chứng kiến bộ dạng né tránh đó, Mộ Hàn bỗng cảm thấy có chút buồn bực, nhưng ngay sau đó anh lại nói.
“Nam Ngữ, đến chỗ tôi đi.”
“Cái...cái gì?”
“Ý của tôi là em đến công ty của tôi làm việc đi.”
Như thế thì ngày nào anh cũng được ở bên cạnh cô rồi.
“À…”
Vậy mà anh làm cô cứ tưởng…
“Ừm..thực ra tôi muốn làm việc ở đài truyền hình, làm biên tập viên là ước mơ bấy lâu nay của tôi.”
Nam Ngữ đáp, ánh mắt long lanh sáng ngời nhìn anh.
“Nếu em muốn, tôi có thể mua cho em mười cái đài truyền hình.”
Mộ Hàn bá đạo nói.
Cô nghe xong bật cười, người đàn ông này có phát hiện ra đôi khi anh thật giống trẻ con không?
“Không cần đâu..”
Tiếng chuông gió vang lên, bên ngoài cửa báo có khách vào.
Nghe nói nhà hàng này rất nổi tiếng, nhân tiện hôm nay chụp ảnh ở gần đây, nên Tần Băng cùng với trợ lý cùng vào đây ăn, tầm mắt cô ta đảo quanh ngắm nhìn nhà hàng, bất ngờ rơi xuống hai người Mộ Hàn và Nam Ngữ đang ngồi cách đó không xa.
Mộ Hàn nở nụ cười dịu dàng với Nam Ngữ, còn vuốt tóc cô, trước đây Tần Băng chưa từng nhìn thấy anh cười như thế.
Tại sao hai người bọn họ lại ở đây? Hơn nữa còn thân mật như vậy?
Bước chân cô ta không tự chủ được cứ thế lại gần, cất tiếng gọi
“Nam Ngữ.”
Nam Ngữ nghe thấy một giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên không ngờ lại là Tần Băng.
“Tần Băng, sao em lại ở đây?”
Cô có chút lúng túng.
“Em đến đây chụp hình, nghe nói nhà hàng này rất ngon nên mới đến đây ăn thử.”
Cô ta trả lời nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Mộ Hàn
Anh quay trở lại là dáng vẻ lạnh lùng thường thấy, trong lòng thấy không vui khi bỗng nhiên có một người lạ đến xen vào bữa ăn của anh và cô.
“Nam Ngữ, chi bằng giới thiệu chút đi.”
Tần Băng nói.
“Không cần, tôi là bạn trai của Nam Ngữ, Mộ Hàn.”
Cô chưa kịp lên tiếng thì anh đã trả lời, Tần Băng ngây người, bạn gái sao? Nam Ngữ rõ ràng là chị em tốt của cô ta, vậy mà sau lưng cô ta lại thầm qua lại với người đàn ông mà cô ta thích thầm bốn năm qua?
.