Nam Xuyên cầm được tiền trong tay rồi lại nghĩ chẳng lẽ cô ta lại thua con ả Nam Ngữ dễ dàng như thế sao?
Cô ta bắt đầu suy tính, đến nhà họ Phó, Thôi quản gia bình thường toàn chạy ra đón cô ta vậy mà hôm nay lại chẳng thấy đâu, thậm chí còn chẳng có mấy mống người hầu nào.
"Thôi quản gia!"
Nam Xuyên lớn tiếng gọi, chưa bước vào cửa đã nghe thấy giọng nói nũng nịu ghê tởm của Hạ Lưu.
Ở chính giữa căn phòng khách, Phó Từ cùng Hạ Lưu đang thân mật như chốn không người, Thôi quản gia còn phải đứng bên cạnh bưng nước hầu hạ cô ta.
Nhìn thấy cảnh đó, cơn giận cô ta đang cố gắng kìm chế lại bùng lên, nhưng cái tát ban nãy của Nam Vĩ và lời của Hứa Tĩnh Anh lại vang lên bên tai cô.
Nam Xuyên nghiến răng rồi hít sâu một hơi, đi vào.
Hạ Lưu đã nhìn thấy cô ta, bàn tay mơn trớn trên ngực Phó Từ rồi cất giọng nũng nịu.
"Từ, chân em đột nhiên đau quá, có lẽ là bị tê rồi, làm thế nào bây giờ..."
"Để anh bảo người làm bóp chân cho em."
"Từ, hình như mắt của em cũng đau, anh thổi cho em được không?"
"Được, được."
Phó Từ dịu dàng với Hạ Lưu, Nam Xuyên nắm chặt nắm đấm, Thôi quản gia bấy giờ mới nhìn thấy cô ta, vội vàng chạy đến nhưng đã bị Phó Từ ngăn cản.
"Thôi quản gia, ai cho phép bà chạy tới đó? Bảo bối của tôi còn đang bị đau chân đây này, mau bóp chân cho cô ấy đi."
Bảo bối? Anh ta gọi Hạ Lưu là bảo bối? Nam Xuyên cười lạnh, bốn năm chung sống, chưa một lần nào anh ta gọi cô ta là bảo bối như thế.
Cô ta thậm chí còn không bằng một con điếm!
"Từ, em muốn người nào đánh em phải bóp chân cho em."
Hạ Lưu cười nói, ánh mắt hả hê đối với Nam Xuyên.
Cô ta ám chỉ, Phó Từ liền lớn tiếng sai bảo Nam Xuyên.
"Cô còn đứng trơ ra đó à? Mau lại đây bóp chân cho cô ấy đi!"
Nam Xuyên đứng im không nhúc nhích, bảo cô ta bóp chân cho con điếm đó, haha nực cười...
"Từ, là em không tốt, anh đừng mắng cô ấy nữa.
Chỉ vì em yêu anh nên mới bị đánh..."
Hạ Lưu đột ngột quay ngoắt một trăm tám mươi độ, Phó Từ như bị bỏ bùa mê thuốc lú, đối với Nam Xuyên đã thấy chán ghét, thế là càng bênh vực Hạ Lưu.
"Nam Xuyên, cô còn không mau xin lỗi Hạ Lưu đi? Không lẽ cô muốn bị đuổi khỏi nhà họ Phó?"
Nam Xuyên nhìn chằm chằm vào hai con người đối diện này, bỗng cảm thấy thật nực cười.
Năm xưa con ả Nam Ngữ còn bị cô ta đuổi ra khỏi nhà, bây giờ chỉ là một con điếm Hạ Lưu mà muốn cướp vị trí Phó phu nhân của cô ta?!
"Xin lỗi."
Hạ Lưu không nghe rõ, đòi cô ta xin lỗi lại.
"Xin lỗi."
"Được rồi, mau tới đây bóp chân đi."
Phó Từ phất tay, không thèm để ý tới cô ta nữa.
Thôi quản gia đứng một bên nhìn Nam Xuyên phải quỳ gối bóp chân cho Hạ Lưu, xót xa vô cùng.
"A!"
Cô ta bỗng giả vờ cau mày kêu lên, Phó Từ bèn sốt sắng.
"Sao vậy?"
"Từ...hình như chân bị bóp đau..."
"Cái gì? Nam Xuyên, cô dám làm bảo bối bị thương? Mau cút đi!"
Phó Từ đạp vào người cô ta một cái, Nam Xuyên ôm lấy bụng ngã ra đất.
Thôi quản gia lúc này không nhịn được nữa mà nói.
"Thiếu gia, tiểu thư còn đang mang thai, xin cậu đừng hành hạ cô ấy như vậy."
"Tôi không sao."
Nam Xuyên đứng dậy nói.
"Xin lỗi thì cũng đã xin lỗi rồi, chân cũng đã bóp rồi, tôi đi được rồi chứ?"
Phó Từ nghĩ đến đứa bé nên không ngăn cản, Nam Xuyên cầm túi đi lên lầu.
Hạ Lưu rất đắc ý, nhưng cô ta đâu dễ dàng để cho Nam Xuyên thuận lợi như thế, bèn thủ thỉ làm nũng bên tai Phó Từ, bây giờ cô ta chẳng sợ gì cả! Vị trí phó phu nhân nhất định sẽ là của cô ta!
Nam Xuyên đi lên lầu, ngoài Thôi quản gia ra thì người làm trong nhà đều rất hả hê khi thấy cô ta bị Hạ Lưu lấn lướt, trước đây cô ta còn vênh váo lắm, bây giờ bị như thế đúng là đáng đời.
Cô ta tức giận ném toang khung ảnh chụp chung đám cưới với Phó Từ xuống đất, tấm kính nứt làm đôi.
Nam Xuyên còn chưa hả dạ đạp lên khuôn mặt Phó Từ, nghiền nát nó ra.
"Con khốn, nhất định tao sẽ không để yên cho mày đâu!"
Nam Xuyên lục tìm điện thoại trong túi xách ra, tìm số điện thoại đã lưu trong danh bạ từ lâu, trong mắt cô ta lóe lên một tia hiểm độc.
"Điều tra cho tôi một người..."
Phó Tĩnh vừa quay trở về tìm Phó Từ thì lại thấy một màn ân ái này.
Hạ Lưu trông thấy có người lạ cũng không hề lúng túng, ánh mắt còn thầm đánh giá Phó Tĩnh.
"Phó Tĩnh, em về rồi à?"
Mấy ngày hôm nay anh ta vì mải mê mà quên mất cô ta còn đang bị giam trong đồn cảnh sát.
"Anh cũng hay nhỉ? Hôm đó bỏ em lại, bây giờ lại ngồi đây tíu tít với con ả nào đây?"
Cô ta ngồi phịch xuống ghế, Hạ Lưu lúc này mới biết cô ta là em gái của Phó Từ.
Nhưng em gái thì đã sao chứ? Nếu cô ta mà thành Phó phu nhân thì em gái cũng chẳng là gì.
"Anh xin lỗi, hôm đó là có người nhúng tay vào vì thế nên mới không thể bảo lãnh cho em ra ngoài, để em phải chịu thiệt rồi."
Nhớ lại chuyện đó, Phó Từ vẫn còn cay cú Nam Ngữ và tên đàn ông kia, nếu biết hắn ta là ai, nhất định anh ta sẽ không để yên.
"Thôi, em đi tắm đây, mấy ngày nay ở trong đó đúng là kinh khủng.
Còn anh nữa, nếu làm mấy trò đó thì về phòng của mình mà làm."
Cô ta lạnh lùng nói, đối với mấy chuyện anh ta trăng hoa thì đâu có lạ gì.
Nam Xuyên ở trong bếp, một lát sau nhân lúc Phó Từ và Hạ Lưu lên phòng thì mới đi lên tìm Phó Tĩnh.
"Phó Tĩnh."
Cô ta đang ngồi lướt điện thoại, nhìn thấy Nam Xuyên đi vào, bình thản nhướn mày một cái.
"Ha...Nam Xuyên, anh trai tôi dẫn bồ nhí về nhà mà cô định để yên sao?"
Hai người bọn họ nước sông không phạm nước giếng từ trước đến nay, vốn Phó Tĩnh cũng chẳng ưa gì Nam Xuyên, nhưng cô ta cũng chẳng hơi đâu mà để ý chuyện của ông anh trai Phó Từ.
"Chuyện hôm trước...tôi xin lỗi, là tôi đã vội vàng."
"Xin lỗi?"
Phó Tĩnh đặt cạch cái điện thoại xuống mặt bàn.
"Cô tính xin lỗi là xong ư? Nếu không phải do cô báo cảnh sát, thì tôi có mắc bẫy của con ả Nam Ngữ không?"
"Phó Tĩnh...tôi không cố ý, lúc đó tôi cứ nghĩ là cảnh sát sẽ bắt cô ta."
Phó Tĩnh nhếch môi cười lạnh.
"Con ả Nam Ngữ chắc chắn có người chống lưng, nếu lần này cô giúp tôi, tôi sẽ giúp cô trả thù cô ta."
Nam Xuyên nói.
Phó Tĩnh cười khẩy "Ý của cô là chuyện con bồ mà anh tôi lôi về? Cô làm tôi bất ngờ đấy, một con bồ nhí mà cô không xử lí được hay sao? Nam Xuyên?"
"Cô không cần biết, chỉ cần giúp tôi đuổi con ả kia ra khỏi đây thì tôi sẽ giúp cô khiến con ả Nam Ngữ kia phải trả giá."
Trong mắt Nam Xuyên chất chứa thù hận.
Phó Tĩnh không có lí do gì mà không đồng ý cả.
.