Tổng Tài Lạnh Lùng Độc Sủng Thê Bà Xã Em Đừng Hòng Thoát


Tuy rằng Mộ Hàn đã nhanh tay chặn hết tất cả các bài báo và video lại nhưng mà nó đã lan truyền trên mạng với tốc độ chóng mặt.

Những kẻ căm ghét Nam Ngữ như Nam Xuyên, Thư Mộng và Phó Tĩnh biết được chuyện này, vui như mở cờ trong bụng.
Đặc biệt là Nam Xuyên, mấy tấm ảnh cô ta gửi cho Phó phu nhân cũng làm nên chuyện đấy chứ.

Còn Phó Tĩnh nhân cơ hội nước đã đục ngầu, liền khuấy đảo thêm, cô ta mua bài hạ nhục Nam Ngữ, còn ẩn ý mình và Nam Ngữ đã quen biết nhau, cô ta biết quá khứ của Nam Ngữ.
Trên mạng một phen dậy sóng, đa số đều là mắng chửi Nam Ngữ không biết xấu hổ, là tiểu tam đi phá hoại hạnh phúc của người khác.
Sau khi từ bệnh viện trở về, cô vừa vào đài truyền hình đã bắt gặp ánh mắt soi mói của không ít người.

Nam Ngữ cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi nên chẳng may may quan tâm, có điều Thư Mộng lại không như thế, cô ta chặn đường, công kích Nam Ngữ.
"Nam Ngữ, đi đâu mà vội thế? Cô không có lời nào để giải thích à?"
"Không." Cô lạnh lùng đáp lại.
Thư Mộng nở nụ cười hả hê, tiếp tục nói
"Cô đúng là loại phụ nữ mặt dày trơ tráo, là tiểu tam đi phá hoại hạnh phúc của người khác mà vẫn còn ở đây kiêu ngạo như thế, tôi đúng là bái phục cô rồi đấy.

Bây giờ trên mạng ai cũng biết mặt cô rồi, coi chừng ra đường lại bị ném trứng thối vào mặt!"
"Cô đang nói về cô hay sao?"
Nam Ngữ bình thản nói.

Thư Mộng không hiểu "Cái gì cơ?"
"Tiểu tam, cô đó."
Thư Mộng cười khẩy "Cô bị điên à Nam Ngữ? Đầu óc có vấn đề rồi hay sao còn không phân biệt được?"
Nam Ngữ nhướn mi không nói, thái độ đó đột nhiên khiến Thư Mộng cảm thấy giật thột trong lòng, hay là Nam Ngữ đã biết gì rồi? Nhưng ngay lập tức cô ta liền gạt suy nghĩ đó đi.
Nam Ngữ không để ý tới cô ta nữa, đi lướt qua, Thư Mộng đột nhiên kéo cô lại.

Lần này thì cô đã thực sự khó chịu, vốn dĩ cô đã không thèm chấp rồi mà Thư Mộng hết lần này tới lần khác lấn lướt.
"Cô muốn gì?"
Nam Ngữ lạnh giọng.
Thư Mộng hất hàm nói.
"Cô đi khỏi đây đi! Đừng xuất hiện ở đài truyền hình này nữa, cô không sợ mất mặt nhưng đài truyền hình này thì có đấy!"
"Cô có quyền gì mà đòi đuổi tôi?" Nam Ngữ cảm thấy thật nực cười.
Thư Mộng bị chặn họng, nhưng cô ta vẫn còn phách lối.
"Quyền gì à? Nam Ngữ, cô đừng có kiêu căng ngạo mạn quá! Không sớm thì muộn cô cũng sẽ bị đuổi khỏi đây thôi!"
"Thư Mộng! Đủ rồi đấy!"
Hàn Mạt bỗng dưng từ đâu xuất hiện, nét mặt khó coi nói.
"Ở trước đài truyền hình ăn nói lung tung! Cô còn coi ai ra gì nữa hay không?!"
Thư Mộng bị mắng, không cam tâm.
"Hàn biên tập! Chị còn ở đây mà bênh vực cô ta hay sao?! Danh tiếng của cái đài truyền hình này sắp bị cô ta hủy hoại mất rồi!"
Hàn Mạt tức giận "Thư Mộng! Nếu cô còn ở đây nói năng lung tung nữa, tôi sẽ đuổi việc cô đấy!"
Thư Mộng nghiến răng, hừ lạnh một cái rồi ngúng nguẩy quay đi, cô ta không tin không đuổi được Nam Ngữ ra khỏi đây!
Nam Ngữ lúc này mới quay sang cảm ơn Hàn Mạt.
"Cảm ơn Hàn biên tập."
"Không cần phải khách sáo thế."
Hàn Mạt gật đầu, Nam Ngữ cũng không muốn ở đây dây dưa nhiều với chị ta, sợ rằng sẽ liên lụy tới Hàn Mạt.
"Nam Ngữ, khoan đã..." Hàn Mạt đột nhiên gọi cô lại.
"Có chuyện gì vậy?"
"Sắp tới chúng ta sẽ quay một chương trình từ thiện, tổ của cô cũng sẽ đi đấy."
"À...tôi biết rồi, cảm ơn chị đã nhắc nhở."
Hàn Mạt gật đầu, rời đi.
Nam Ngữ suýt thì quên mất, may mà Hàn Mạt nhắc nhở.

Lúc ngồi làm việc nhận được ánh mắt xăm soi của nhân viên khác, cô xem như không nghe thấy gì, còn Hàn Nhược Uyên thì không chịu nổi mà ra hắt nước vào bọn họ, lớn tiếng.
"Bộ các người rảnh lắm hay sao mà cứ ở đây soi mói người khác vậy?!"
Mấy cô gái đó hằm hằm tức giận bỏ đi, Nam Ngữ liền bật cười.

Hàn Nhược Uyên trông thấy thế, không nhịn được mà hỏi
"Sao cô lại cười?"
"Tôi cười cô đó, Nhược Uyên, cô đã thay đổi rồi.

Không còn rụt rè nữa."
Hàn Nhược Uyên được khen, bỗng ngượng ngùng, cô ta nhìn Nam Ngữ bằng ánh mắt cảm kích.
"Nam Ngữ, cũng nhờ có cô mà tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn.

Cô cũng phải mạnh mẽ lên, đừng nghe bọn chúng nói năng xằng bậy."
"Cảm ơn cô, Nhược Uyên."
Người ta nói cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng quả không sai, Thư Mộng tức tối đi mách lẻo với Nghiêm Bách Thụy, ông ta liền tới tìm cô, ông ta đã đợi cơ hội này lâu rồi, cơ hội để đá đít Nam Ngữ ra khỏi đài truyền hình.
"Nam Ngữ, cô ra đây gặp tôi một lát."
Nghiêm Bách Thụy đảo mắt qua vòng một của Nam Ngữ, cô cau mày đi ra, chợ giơ tay lên, ông ta giật mình hơi lùi lại tưởng cô định ra tay đánh ông ta.

Nam Ngữ nhếch môi cười khẩy vuốt tóc xuống, hỏi.
"Giám đốc tìm tôi có chuyện gì vậy ạ?"
Nghiêm Bách Thụy bị quê, hít sâu một hơi rồi hắng giọng.
"Ở trên có lệnh xuống, hôm nay cô cùng với vài nhân viên của công ty đi dự tiệc chiêu đãi với tập đoàn X."
"Tiệc chiêu đãi?"
"Đúng vậy.

Đây là tập đoàn đang chuẩn bị hợp tác với đài, không được xảy ra bất kì sơ suất nào, cô càng không được phép từ chối."
Nam Ngữ hỏi ông ta.
"Là lệnh của ai vậy?"
Nghiêm Bách Thụy trở nên lúng túng.
"Cô không cần biết! Là ban quản trị! Nếu cô không muốn đi thì cứ chuẩn bị tinh thần nghỉ việc đi!"
Ông ta nói xong, hừ lạnh bỏ đi.

Nghiêm Bách Thụy chỉ muốn lấy lí do đó ép cô đi vì biết cô nhất định sẽ không nghỉ việc.

Ban quản trị nào ở đây? Nam Vĩ sao?
Ông ta đọc được tin trên mạng, biết cô thất thế, muốn lợi dụng cô à?
Nam Ngữ thầm phẫn nộ, cô quay trở về bàn làm việc của mình, còn ở Mộ gia lúc này Lão thái thái đang vô cùng tức giận, bà chỉ vào mặt Mộ phu nhân mà quát.
"Thật là không coi phép tắc Mộ gia này ra cái gì nữa! Ở tiệc mừng thọ của ta mà dám làm loạn! Còn khiến ta mất mặt! Có phải cô ngông cuồng quá rồi hay không? Đến cả bà già này cũng không coi ra gì?!"
"Mẹ...con không dám! Con chỉ muốn Mộ Hàn không còn qua lại với con nhỏ đó nữa mà thôi! Mộ gia không thể chấp nhận một người như nó được!"
Mộ phu nhân quỳ xuống trước mặt Lão thái thái, lần đầu tiên thấy Lão thái thái nổi giận đến mức đó, bà ta hoảng sợ lấy lý do là vì Mộ Hàn.
Lão thái thái nghe thế không những không nguôi giận mà còn tức giận hơn.
"Ninh Tuyết! Cô tưởng tôi không biết cô đang tính toán cái gì hay sao?! Cô mở mồm là nói vì Mộ gia, thực chất là cô đang tính toán cho Mộ Hàn một cuộc hôn nhân thương mại, mục đích chỉ vì bản thân cô đúng không?! Cô sợ rằng cô sẽ không có bất cứ cái gì phải không?!"
Giấy không gói được lửa.

Lão thái thái nói thẳng ra hết, sắc mặt Mộ phu nhân xám ngoét, thân người run rẩy dường như đang tố cáo bà ta.

Bao nhiêu năm nay bà ta luôn sống trong thấp thỏm lo âu, bà ta làm thế vì bản thân mình có gì là sai?!
Mộ phu nhân ngẩng lên nhìn Lão thái thái, người duy nhất nắm giữ tất cả mọi thứ trong căn nhà này, bao gồm cả tài sản lẫn quyền thế, bao nhiêu năm nay, bà ta luôn phải ngước nhìn lên bọn họ như thế.
"Mẹ...con làm thế thì có gì sai? Con cũng vì Mộ Hàn, vì Mộ gia này nên mới khổ sở như thế...bao nhiêu năm nay Mộ Trạch ra đi, con đã cô đơn và đau khổ đến nhường nào..."
Giọng nói của bà ta xen lẫn đau thương và nấc nghẹn, nước mắt tuôn dài trên hai gò má.

Nhắc tới bố của anh, dường như trong mắt Lão thái thái cũng ánh lên đau đớn, nhưng bà vẫn không thể nào tha thứ cho việc Mộ phu nhân tự ý quyết định chuyện hôn sự của Mộ Hàn.
"Ninh Tuyết, cho dù mục đích của cô là không muốn Nam Ngữ vào Mộ gia, thì Mộ Hàn và tôi cũng sẽ không đồng ý.

Tính khí Mộ Hàn như thế nào cô cũng hiểu, nó sẽ không ngồi im để cho Nam Ngữ chịu thiệt thòi, bởi vì nó thật lòng yêu Nam Ngữ.

Nếu như cô vẫn còn suy nghĩ về việc môn đăng hộ đối, thì cô phải nhớ lại quá khứ cô cũng từng chỉ là một người nghèo mà thôi!"
Những lời nói của Lão thái thái sắc như nhát dao đâm vào ngực bà ta, đồng thời cũng mở ra một kí ức từ rất lâu rồi.

Khi lần đầu tiên bà ta gặp Mộ Trạch, sau đó dưới sự sỉ vả của rất nhiều người, mang thai Mộ Hàn, thuận lợi bước vào Mộ gia.
Lúc đó, chỉ có một mình Mộ Trạch đứng ra bảo vệ bà ta, khi ông mất vì tai nạn giao thông, bà ta lúc đó đã sững sờ chết lặng.
"Mộ Trạch..."
Mộ phu nhân nước mắt tuôn thành dòng, cúi gập người run rẩy ôm lấy ngực.

Tiếng nức nở cố kìm nén, Lão thái thái đã bỏ lên lầu, tâm trạng của bà cũng không hề thoải mái, bà vuốt ve một khung ảnh đã cũ, cả nhà bốn người nhưng lại có một người ra đi mất rồi.
Lão thái thái không muốn người trong gia đình đấu đá lẫn nhau, cũng không muốn một thảm kịch như năm xưa xảy ra một lần nữa.

***
Nam Ngữ bước vào một quán karaoke đầy sang trọng, bên môi lại nở một nụ cười lạnh.

Vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh các "đối tác" ôm ấp nhân viên của đài, gương mặt mấy cô gái đều tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn phải nở nụ cười miễn cưỡng.
Nam Ngữ nén sự kinh tởm xuống, Nghiêm Bách Thụy và những tên đàn ông khác vừa nhìn thấy cô, mắt đã sáng rỡ.
Ông ta lập tức kéo cô đến trước mặt người có địa vị cao nhất ở đây, đó chính là tổng giám đốc của tập đoàn X, nhìn bề ngoài ông ta phải ngoài bốn mươi tuổi.

Tướng tá cao to, bụng phệ, ánh mắt hau háu dừng trên cơ thể cô.
"Đây là Nam Ngữ,hoa khôi của đài chúng tôi..."
Nghiêm Bách Thụy cười xun xoe, nhìn vẻ mặt hài lòng của người đàn ông đó là biết rất thích Nam Ngữ.

Ông ta nhỏ giọng nhắc nhở cô.
"Nam Ngữ, đừng có mà làm hành động gì thất lễ đấy, mau ngồi xuống cạnh tổng giám đốc đi."
Nam Ngữ siết chặt bàn tay dưới gấu váy, nở nụ cười xinh đẹp diễm lệ, càng câu dẫn hồn phách ông ta.
Cô vừa ngồi xuống, ông ta đã săm săm tới gần muốn ôm cô, Nam Ngữ hơi né tránh rồi cầm ly rượu lên, mỉm cười nói.
"Tổng giám đốc, tôi xin kính ngài một ly..."
"Được...được..."
Rượu của người đẹp mời, sao ông ta có thể từ chối!
Đợi ông ta uống cạn, Nam Ngữ lại chủ động rót thêm một ly nữa, chớp mắt đáng yêu, nói.
"Tổng giám đốc, ban nãy chỉ là mở màn thôi, một người đàn ông đầy sức hút như tổng giám đốc đây sao chỉ có thể uống một ly được chứ? Nào...anh uống thêm đi..."
Ông ta bị cô dùng lời ong mật dụ dỗ, cười sảng khoái uống cạn thêm một ly nữa, rượu này cũng không phải là nhẹ, cộng thêm ban nãy cũng uống mấy ly, nên ông ta đã hơi ngà say.
"Mỹ nữ...anh đã uống rồi, nào, lại đây cho anh ôm một cái..."
Nam Ngữ giơ tay ra cản lại, sắc mặt ông ta sầm xuống, cô liền nở nụ cười ngọt ngào lấy lòng.
"Khoan đã...đêm nay còn dài mà, anh vội cái gì cơ chứ...vừa nãy mới chỉ có hai ly, mà em vừa thấy mọi người ở đây đã uống mấy ly rồi, chẳng lẽ là anh lại chịu thua?"
Nam Ngữ nói trúng lòng tự tôn của ông ta, cộng thêm sĩ diện trước mặt gái đẹp.

Ông ta cầm ly rượu đó lên uống cạn, tầm mắt ông ta mờ mờ ảo ảo, vươn tay ra muốn ôm cô nhưng lại chụp hụt.

Rõ ràng Nam Ngữ ở ngay trước mặt mà sao ông ta lại không thể nào với tới?
Ông ta huơ tay vài cái rồi chính thức nhắm mắt, Nam Ngữ đứng dậy nói với Nghiêm Bách Thụy.
"Giám đốc, hình như ông ấy say rồi, tôi xin phép đi vệ sinh một lát."
Nghiêm Bách Thụy cũng ngà ngà say, tay còn đang ôm ấp một cô em, gật gù đầu.
Nam Ngữ bước vào nhà vệ sinh, đợi nghoảnh mặt lại không thấy có ai, cô mới ấn số gọi cho cảnh sát.
Cảnh sát nhanh chóng ập tới, Nam Ngữ đứng núp một góc lén nhìn ra, mấy cô nhân viên nhanh chóng thanh minh rằng mình bị ép.

Nghiêm Bách Thụy cùng mấy tên đàn ông kia bị dẫn ra, thắt lưng ông ta còn chưa kịp cài vào nhưng miệng cứ la hét rằng mình không biết gì.
Cô đợi bọn họ đi hết với bước ra, lần này Nghiêm Bách Thụy cũng tạm ở trong đó một thời gian, đủ để cô thực hiện kế hoạch..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui