Tổng Tài Lạnh Lùng Độc Sủng Vợ Yêu


Bệnh viện Nhân Tâm
Xe cấp cứu gấp rút băng qua khu vực thành thị, vượt đèn đỏ, chạy thẳng đến bệnh viện.

Nhân viên cấp cứu sơ cứu giữ chặt bình oxi cho Hạ Tiêu Triết.

Bà Hạ ngồi bên nắm chặt tay Hạ Tiêu Triết, bàn tay anh không còn chút hơi ấm
Hạ Tiêu Triết được đẩy vào phòng cấp cứu, bà Hạ muốn vào cũng nhưng bị y tá chặn ngoài cửa ông Hạ đau lòng ôm lấy bà.

Tất cả mọi người đều phải chờ ở bên ngoài
Hạ Tiêu Lạc cũng được đưa đến bệnh viện nhưng cũng may chỉ có dấu hiệu sảy thai nhẹ nhưng không sao.

Vốn là cô sợ hãi mới dẫn đến động thai, nằm ở trên giường bệnh, đôi mắt đã xưng lên chút vì khóc nhiều trong lòng có biết bao nhiêu áy náy
Kiều Trạch Dương nhìn Hạ Tiêu Lạc thương tâm như vậy tự nhiên rất không đành lòng.

Kiều Trạch Dương đắp chăn cho cô, rón ra rón rén tiêu sái ra phòng bệnh đi về hướng phòng cấp cứu.
...
3 tiếng sau
Đèn ngoài phòng cấp cứu rốt cuộc cũng tắt
Bà Hạ, ông Hạ và Kiều Quân Dao hớt hơ hớt hải lên trước.

Bà Hạ bám lấy tay bác sĩ hỏi
"Bác sĩ...bác sĩ con trai tôi sao rồi?"
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, ánh mắt thoáng mệt mỏi nhìn ba người nói
"Có thể nói đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng cũng không hoàn toàn.

Phần đầu cậu ấy bị ảnh hưởng nặng.

Nếu trong vòng ba ngày cậu ấy không có dấu hiểu tỉnh lại thì gia đình nên chuẩn bị tinh thần cậu ấy sẽ trở thành người thực vật"
Bà Hạ suýt chút nữa là ngất đi vì sốc cũng may có ông Hạ bên cạnh đỡ.

Ông Hạ nén đau đớn điềm tĩnh tĩnh nói
"Bác sĩ xin ông dù thế nào cũng phải giúp con trai tôi"
"Đó là trách nhiệm của chúng tôi.

Cậu ấy đã được chuyển qua phòng hồi sức"
"Vậy chúng tôi có được vào thăm không?"
"Được nhưng chỉ được một người vào thăm"
Nói xong bác sĩ quay trở lại vào trong
Lát sau mọi người đều đi về hết, ông bà Hạ thì chạy quay xem Hạ Tiêu Lạc.

Chỉ còn lại Kiều Quân Dao vẫn còn đứng trước cửa phòng cấp cứu không ai biết là cô đang nghĩ gì mà như kẻ mất hồn đứng đó.

Kiều Trạch Dương ở xã nhìn Kiều Quân Dao hồi lâu rồi cũng bỏ đi
_____
Hạ Tiêu Lạc tỉnh lại trời cũng đã sập tối.

Vừa tỉnh lại cô đã nằng nặc đòi đi đến phòng bệnh của Hạ Tiêu Triết.

Kiều Trạch Dương bất lực chỉ đành dìu cô đi đến phòng bệnh của Hạ Tiêu Triết đang nằm.

Ngoài phòng bệnh chỉ còn bà Hạ và Kiều Quân Dao, có lẽ ông Hạ đã về chuẩn bị ít đồ
Thấy anh dìu cô đi đến bà Hạ đứng dậy nhìn cô
"Sao lại sang đây mau về nghỉ ngơi đi con"
Cô không quan tâm em trai cô vì cứu cô mà còn nằm ở kia sao cô có tâm trạng mà ngủ cho được
"Mẹ Tiểu Triết thế nào?"
"Bác sĩ nói vẫn còn phải theo dõi"
Hạ Tiêu Lạc không nói gì đi lại chỗ phòng bệnh viện bây giờ không phải giờ thăm nên tất cả mọi người đều phải ở ngoài.

Hạ Tiêu Lạc nhìn em trai quá khung cửa kính mà đau lòng tại cô mà em ấy mới xay ra tai nạn
Cô ở đó một lát liền bị bà Hạ đuổi về nghỉ ngơi.

Kiều Quân Dao ở góc bên kia nhìn hết thẩy mọi người.

Tai nạn của Hạ Tiêu Triết đối với cô khá bất ngờ, bây giờ cô không mong gì nhiều chỉ mong cho anh xoa thể sớm tỉnh lại
_____
Hứa Tư Vũ đi ra từ cục cảnh sát đã là tám giờ tối, ngoài trời tối chỉ có những ngọn đèn đường lập loè soi sáng mọi thứ, đường phố tấp nập dòng xe cộ
Anh đi về phía xe mở cửa ngồi vào, Hứa Tư Vũ lấy điện thoại ra, Kiều Trạch Dương gửi tin nhắn nói Hạ Tiêu Triết vẫn hôn mê chưa tỉnh.

Nhưng mà bác sĩ nói liệu trong ba ngày nếu không tỉnh sẽ có thể trở thành người thực vật
Nhìn xong tin nhắn, sắc mặt Hứa Tư Vũ khó nhìn tới cực điểm.

Trong lúc nói chuyện với bà ta anh nghĩ tới những chuyện kinh tởm bà ta đã làm có phần tức giận nên đã buông lời chửi khiến Liễu Tuyết Lệ nổi điên ở trong phòng thẩm vấn.

Bà ta thẳng tay tát anh, trên mặt vẫn còn dấu bàn tay của bà, vết máu đã khô nhưng lại nhìn có mấy phần xót
Hứa Tư Vũ trầm tĩnh vất điện thoại sang một bên gục mặt vào vô lăng.

Lần này anh không thể ngăn nước mắt mình không rơi được nữa.

Anh hận hận bà ta khiến anh không thể nhìn ai, hận tại sao anh lại là con của bà ta
"Mẹ! Mẹ làm thế sau này mẹ khiến tôi phải sống thế nào?"
Hứa Tư Vũ cứ thế gục mặt khóc không biết qua bao lâu anh mới bình tĩnh trở lại
Trên cái thế giới này, không có thiện lương tuyệt đối, cũng không có ác độc tuyệt đối, rất nhiều lúc, sở dĩ ta nguyện ý đi tha thứ, là vì ta để ý.
____Hết chương 70____.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui