Nhất Ngôn lái xe rất nhanh trên đường, hình ảnh về Kim Kỳ lại xuất hiện trong đầu khiến anh không thể tập trung được.
Anh phanh xe gấp ở gần một công viên, tức tối đập tay vào vô lăng rồi mở cửa xe ra ngoài.
Mua tận mấy chai rượu, Nhất Ngôn một mình ngồi bên bờ sông uống từng hơi một.
Kim Kỳ chật vật lắm mới thoát khỏi Mạc Khiêm mà đi về nhà, lúc này cô mới nhớ ra anh đã chứng kiến hết mọi chuyện, đột nhiên cảm thấy chột dạ.
Cảm giác ấy hệt như biết rằng mình đã làm chuyện gì có lỗi với người mình yêu vậy, rất khó xử và hối hận.
Cô cắm sạc điện thoại, đợi mãi nó mới lên nguồn.
Trời lúc này đã là 19h tối, lại bắt đầu kéo mây đen, dự định rằng sắp có trận mưa to.
Kim Kỳ không biết Nhất Ngôn đã về nhà chưa nên đã gọi điện thoại cho anh, mà anh ở công viên lúc này đã ngà ngà say rượu.
Anh nhìn màn hình điện thoại, vài lần đầu còn để yên không nghe máy, nhưng vì không chịu được nữa mà đã tắt nguồn.
Kim Kỳ cầm điện thoại lầm bầm.
"Đột nhiên không liên lạc được là sao? Anh ta liệu có hiểu lầm mình không chứ? Thái độ đó rõ là như vậy mà?"
Kim Kỳ bối rối vô cùng, cũng không rõ cảm xúc trong lòng lúc này là gì mà sao thật lẫn lộn.
Trời mưa rồi, những giọt mưa đầu mùa nặng hạt nhanh chóng ùa đến làm mọi người trong công viên kéo nhau chạy đi tìm chỗ nấp.
Riêng mình Nhất Ngôn, anh vẫn ngồi đó, bình thản uống hết chai rượu, mặc cho nước mưa đang thấm vào da thịt mình.
Ngồi tựa lưng vào ghế đá, nụ cười chua chát mờ nhạt dưới màn mưa đêm.
Hai năm trước Triệu Mỹ Ngọc đã là người làm tổn thương trái tim anh, khiến anh tưởng chừng như nó đã hoàn toàn nguội lạnh.
Cho đến khi Kim Kỳ xuất hiện, sự hoạt bát tinh nghịch của cô làm nó ấm lên nhưng hôm nay lại khiến anh hụt hẫng.
Tôi lại sai rồi sao? Liệu em có phải là người...!một lần nữa làm tôi tổn thương không?
Nhất Ngôn ném chai rượu sang một bên, cả người sũng nước đi vào trong xe rồi lái thẳng đến nhà Kim Kỳ.
Cô ở nhà lúc này cũng đứng ngồi không yên, cứ cầm điện thoại đợi xem Nhất Ngôn có phản hồi gì không nhưng chẳng thấy.
Bì Bì thấy cô sốt ruột, nó cứ chạy quanh quẩn như cũng muốn nhìn ngó giúp cô.
Bên ngoài nhà đèn pha rọi vào cửa, Nhất Ngôn dừng xe ở trước cổng rồi mở cửa ra.
Người anh bây giờ cũng chẳng còn chỗ nào khô ráo nữa rồi.
Anh đứng trước cổng rồi đưa tay lên chuông cửa, định ấn nhưng rồi có chút ngập ngừng.
Trong cơn say, hình ảnh của Lâm Nhất Ngôn hai năm trước hiện về.
Vẫn trong một đêm mưa tầm tã, vẫn là một thân thể ướt sũng anh đến tìm Triệu Mỹ Ngọc và cô ta đã từ chối anh.
Anh sợ lần này mình lại bị từ chối, có lẽ giây phút ấy anh sẽ hoàn toàn không thể tin vào tình yêu được nữa.
Rồi tiếng chuông cửa cũng vang lên, Kim Kỳ trong nhà giật bắn mình ném điện thoại xuống sô pha rồi cầm ô chạy ra xem.
Cửa vừa mở ra, cô hoảng hồn khi nhìn thấy Nhất Ngôn đứng trước mặt mình mà toàn thân thì như chuột lột.
"Anh...!Sao anh lại..."
Nhất Ngôn nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy sự hi vọng, cô đã mở cửa và cho anh một tia sáng.
Kim Kỳ dù có chút hoảng nhưng vẫn đưa anh vào trong nhà.
Cô ríu rít pha chanh nóng cho anh, còn lấy khăn cho anh lau khô tóc.
"Anh uống nước rồi mau lau tóc đi, nếu còn lạnh thì có thể tắm! Mưa đầu mùa dầm mưa sẽ rất dễ bệnh, không tốt đâu!"
Kim Kỳ ngồi ở bên cạnh, nói ra xong những lời này tuy có ngượng nhưng cô lại thấy thật nhẹ nhõm.
Nhất Ngôn dầm cả trận mưa cũng tỉnh rượu hẳn ra, anh uống một ngụm chanh nóng rồi lại nhìn cô, hỏi với vẻ thăm dò.
"Em và anh ta..."
Kim Kỳ vội vàng xua tay.
"Không phải! Anh hiểu lầm rồi! Là anh ta tìm đến để làm phiền tôi trước, chuyện không như anh nghĩ đâu!"
Sao mình cứ như là đang giải thích với người yêu về những quan hệ mờ ám xung quanh mình quá vậy? Còn anh ta thì cứ như một tên người yêu khó tính ấy!
Đang có một loạt suy nghĩ trong đầu, Nhất Ngôn bỗng nhiên hành động làm cô cứ như dừng hoạt động.
Anh bất ngờ ôm lấy vòng eo rồi kéo cô lại gần, bất ngờ hôn lên môi cô.
Những hành động liên tiếp như thế thật khiến cô khó mà đề phòng được, tay chân luống cuống không biết bám vào đâu.
Nhất Ngôn được nước làm tới, anh cởi luôn cả chiếc áo sơ mi ướt của mình rồi ném sang một bên làm Kim Kỳ trợn tròn mắt.
Hơi thở này quả nhiên vẫn quen thuộc như thế, và cả chiếc hình xăm trên ngực kia.
Nụ hôn dồn dập lại nóng bỏng ấy khiến coi thấy môi mình như đang đặt trong lò vi sóng, sắp mềm nhũn cả cơ thể ra vì bị thiêu đốt.
Đầu lưỡi ấy luồng lách mọi thứ trong khoang miệng của cô, chiếm trọn dư vị ngọt ngào còn sót lại, nó làm cô cảm thấy mình như được thưởng thức một loại rượu hương chanh theo một cách riêng biệt.
Sau một hồi mê muội, Kim Kỳ mới nhận thức được mình đang hoàn toàn tỉnh táo và dừng lại vẫn còn kịp lúc, cô bất ngờ đẩy anh ra, ngơ ngác hỏi.
"Anh...!anh định làm gì vậy?"
Nhất Ngôn kề sát vào người cô, hơi thở ấm nóng phả vào mặt cùng giọng nói trầm thấp.
"Em biết mà! Phải không?"
Cả người Kim Kỳ như phát ra luồng điện khi bàn tay anh chạm vào, nó lại còn nghịch ngợm khắp nơi.
Cô nhìn khuôn mặt anh đang ghé sát vào mình, hai chóp mũi cọ vào nhau thật mềm mại.
"Nhưng mà...!nhưng mà tôi..."
Mình bị cái gì vậy chứ? Sao lại không thể đẩy anh ta ra được? Quan hệ mập mờ thế này mà mình lại thấy dễ chịu hơn cả khi Mạc Khiêm níu kéo mình nữa là sao?
Nhất Ngôn nhìn cô cười tà.
"Đừng nói là em ngại nhé? Đây đâu phải lần đầu của em?"
....