Phía Khải Minh Kiệt.
Vừa lựa được chỗ ưng ý.
Không quá bẩn, ít cát và đá, bằng phẳng.
Có thể cắm trại qua đêm tại đây.
Hắn nở một nụ cười khi nghĩ đến cảnh cô sau khi đến đây sẽ lại chạy nhảy tung tăng khen phong cảnh.
Nhưng nghĩ đến khen phong cảnh, Khải Minh Kiệt lại quay sang lườm bầu trời.
Dám tranh vợ với ta, được lắm!
Như sét đánh ngang tai, trái tim Khải Minh Kiệt thắt lại.
Đầu óc như thể có một tia điện xẹt qua, và hiện ra một cái tên.
Lưu Y Tuyết.
Ngay sau khi gây án, Siêu Gia Gia vẫn biểu hiện lên biểu cảm sợ sệt.
Có lẽ chưa quen với việc đẩy ngã hai lần một người mình mới gặp có ba lần.
Bỗng nghe thấy tiếng đá rơi, cũng như nhìn thấy bóng người, Siêu Gia Gia vội vã bỏ trốn.
Vương Mặc Thoại và trợ lí Lâm tiếp đất, nằm sõng soài ra.
"Vương thiếu, anh có thấy Boss và thiếu phu nhân đâu không?"
Vừa mới lên đến nơi, việc đầu tiên mà anh mở miệng ra hỏi lại là liên quan đến họ sao?
"Aizz.
Chắc lại quanh quẩn đâu đó thôi." Vương Mặc Thoại đáp lại mệt mỏi.
"Vậy tôi đi tìm."
"Khoan, cậu định bỏ tôi lại một mình sao?"
"Tôi có cảm giác không hay."
"Tôi phải tìm họ."
Vương Mặc Thoại liền đứng dậy, quàng tay lên cổ trợ lí Lâm.
"Vậy tôi đi cùng cậu."
"Dù sao cũng là bạn thân và vợ của cậu ấy.
Tôi còn chưa tính sổ họ vụ bỏ tôi một mình đâu."
Đang định đi kiếm đôi vợ chồng thì bỗng Khải Minh Kiệt chạy đến, thở hồng hộc.
"Boss!"
Trợ lí Lâm chạy đến, rồi Khải Minh Kiệt bám lấy hai vai anh.
"Y Tuyết đâu!?"
"Thiếu phu nhân? Không phải đang ở cùng ngài sao?"
"Tiểu Tuyết không có chỗ cậu à!?"
Nghe đến việc Lưu Y Tuyết mất tích, Vương Mặc Thoại anh lại sồn sồn lên.
"Cô ấy đã đứng ở đây!"
Khải Minh Kiệt chạy xung quanh tìm kiếm, nhưng không thấy đâu.
Rồi hắn nhìn xuống dưới vực thẳm.
Cao ngút ngàn, bỗng hắn tưởng tượng ra cảnh Lưu Y Tuyết ngã xuống từ đây.
"Lâm Mặc! Triệu tập trực thăng cho tôi, tìm kiếm cả ngọn núi này! Tập trung vào những nơi có khả năng ngã xuống khi rơi từ trên này!"
"Rõ!" Lâm Mặc rút điện thoại ra, gọi nhanh.
Vương Mặc Thoại anh lại gần Khải Minh Kiệt.
Lúc này hắn trông như muốn nổ tung.
Có vẻ sự mất tích của cô làm hắn phát điên không chịu được.
Rắc rắc!
Hắn đá mạnh vào thân cây gần đó, tội cho cái cây bị tổn hại không ít, nứt đến một nửa thân.
Vương Mặc Thoại ngăn hắn lại, khuyên nhủ.
"Bình tĩnh đi! Giờ cậu cần bình tĩnh lại mà tìm cô ấy! Giờ mà mất kiểm soát thì có lục tung ngọn núi này cũng chẳng thấy cô ấy đâu!"
Nghe đến đó, Khải Minh Kiệt hừ một cái, giật tay ra khỏi bàn tay của anh.
Ngước lên trên trời, trực thăng đã đến.
Buổi sáng hôm đó, cả ngọn núi đã bị khám phá mọi ngóc ngách.
Từ hang, ổ, hay bất cứ thứ gì, đều bị kiểm tra.
Khải Minh Kiệt cùng Vương Mặc Thoại và trợ lí Lâm cùng tìm kiếm tại nhưng nơi khi rơi từ trên xuống có thể hạ cánh.
Họ vừa đi vừa gọi tên cô, 'Lưu Y Tuyết', 'Thiếu phu nhân'.
Tại đây, Khải Minh Kiệt và Vương Mặc Thoại cùng một nhóm khác tách riêng ra, để trợ lí Lâm quản lí nhưng khu vực còn lại.
Đã gần trưa, mà chưa thấy bất cứ một manh mối nào.
Hắn nghiến răng, gào lên.
"Lưu Y Tuyết! Em trốn ở xó xỉnh nào!"
Tại một lùm cây cạnh tảng đá khổng lồ của ngọn núi không xa.
Một người phụ nữ với máu chảy bê bết trên đầu, tay và chân, đang nằm tựa đầu trên lùm cây đó.
Bỗng đôi mắt đó, mở ra, yếu ớt.
Không biết có phải là thần giao cách cảm, hay thật sự hắn đang ở gần đây, mà cô có thể nghe thấy hắn đang gọi tên cô.
Lưu Y Tuyết gắng đứng dậy, nhưng cơ thể cô không nhúc nhích.
Cố lắm mới có thể ngồi lên, dựa vào tảng đá khổng lồ đó.
Giờ tiến hành bước đầu tiên.
Băng bó vết thương.
May sao khi rơi từ trên đó xuống, cô vẫn đang đeo balo.
Nên giờ nó cũng lăn xuống đây, cách nơi cô ngồi chỉ một mét.
Nhưng là cả một vấn đề lớn.
Lưu Y Tuyết cố gắng vươn lấy balo bằng cánh tay bị trầy xước nhẹ, nhưng vẫn còn một chút không tới.
Chân không thể vươn ra, cơ thể không di chuyển.
Giờ hi vọng duy nhất để sống sót là bộ não và cánh tay này.
Rồi Lưu Y Tuyết phát hiện ra một cành cây.
Đủ dài, và may thay, nó ở ngay bên cạnh.
Cô cầm lấy nó, cố gắng hành động cho sao ít tác động đến những vết thương có thể để không chảy máu thêm.
Cuối cùng thì cũng kéo được balo đến bên cạnh cô.
Lần này thoát được nhất định phải cảm ơn Vương Mặc Thoại, vì anh đã nhét hai hộp sơ cứu vào balo của Khải Minh Kiệt và của cô.
Lấy được hộp sơ cứu, Lưu Y Tuyết nhanh chóng sát trùng rồi băng vết thương trên đầu lại.
Việc này sẽ giúp cô tỉnh táo hơn chút để suy nghĩ.
Sau khi băng bó tay và chân, Lưu Y Tuyết cũng cảm thấy đỡ hơn.
Hoàn thành bước một.
Giờ đến bước hai, nghĩ cách để Khải Minh Kiệt có thể nhận ra nơi mà cô đang ở.
Nhưng trước tiên, phải xác định cô đang ở đâu đã.
Lưu y Tuyết ngước lên nơi mà cô bị đẩy xuống.
Tầm nhìn từ đó bị hạn chế, vì xui thay nơi cô ngã xuống lại là góc khuất.
Kể ra thì, không ngờ ngã từ đó mà chưa chết.
Mạng lớn thật.
May sao rơi đúng lùm cây cách đó tầm năm mươi mét, rồi lăn vào một lùm cây khác trong chỗ khuất chứ.
Vậy không thể nhìn ra cô từ đó.
Nơi này sao lại tối tăm đến vậy chứ? Có đúng một chút ánh sáng mặt trời len lỏi qua những kẽ lá, và hiện giờ chưa thấy bất kì một đội tìm kiếm nào ở gần đây.
Lưu Y Tuyết nhìn xung quanh.
Phải tìm một vật nào đó đủ to để nó xác định được vị trí của cô.
Rồi Lưu Y Tuyết nhận ra, cô đang ngồi tựa vào một tảng đá khổng lồ, cũng là tảng đá khổng lồ duy nhất ở ngọn núi này.
Tốt rồi.
Giờ phải tìm cách để họ biết mình ở đây.
Làm thế nào bây giờ?
Đang vắt óc ra nghĩ thì thấy một màu đỏ che lấy tầm nhìn của cô.
Đây không phải tóc, là máu.
Vết thương trên đầu bị hở.
Trời ạ, sao đúng lúc thế chứ.
Lưu Y Tuyết nhanh chóng cầm máu, lau đi máu dính trên mặt để quan sát.
Cô không thể kêu lên, vì quá mệt và giờ có nói thì cũng chẳng nghe được.
Tin đi, vì cô đã thử rồi.
Nghe lí nha lí nhí, như côn trùng vậy.
Bỗng một tiếng gọi vang lên, đủ to làm cô nghe thấy.
"Lưu Y Tuyết!"
Là giọng của Khải Minh Kiệt.
Tốt rồi, hắn ở gần đây.
Nhưng phải báo hiệu cho hắn...
Cách nơi Lưu Y Tuyết ngồi một đoạn...!Hơi dài.
Khải Minh Kiệt không thể chịu được nữa.
Hắn thực sự muốn nổ tung ngay bây giờ, nhưng chưa tìm được cô, hắn cố gắng kìm chế lại để đưa ra quyết định sáng suốt.
Bộp
Khải Minh Kiệt quay ngắt lại về phía phát ra tiếng động.
Là một cục đá nhỏ.
Lúc trước nó không ở đây.
Tất nhiên rồi, vì hắn vừa nổi khùng ở đó, không có bất kì một viên đá nào cả.
Bộp
Lại một viên đá nữa.
Chúng bay đến từ đâu?
"Kiệt..."
"Suỵt."
Vương Mặc Thoại im lặng.
Nhìn hắn thế này có lẽ đang đoán nơi cô trú ẩn.
Bộp
Lần này không phải là đá, mà là giấy.
Cũng không phải dưới đất, mà lên trúng mặt hắn.
Khải Minh Kiệt tức tối nhưng vẫn nhặt tờ giấy lên.
Mở ra nhìn tờ giấy bị vo nát lại.
Có đúng ba từ.
'Đá khổng lồ.'
Bên dưới còn là chữ kí của cô.
Hắn nhận ra là vì...!Ờm, đơn ly hôn.
"Tập trung!"
Đội tìm kiếm nghe thấy tiếng gọi liền tập hợp lại nơi hắn, chuẩn bị nghe lệnh tiếp theo.
"Hướng đó, tìm đá khổng lồ."
Khải Minh Kiệt chỉ vào hướng mà những cục đá và tờ giấy được ném đến.
"Rõ!"
Phía Lưu Y Tuyết, mọi thứ càng trở nên tối dần.
Ý thức của cô không còn tỉnh táo.
Cô mất máu quá nhiều.
Những phút cuối cùng trước khi hôn mê, Lưu Y Tuyết ném những cục đá bên cạnh mình đến nơi mà cô nghe thấy tiếng hắn.
Đành phải nhờ vào trí thông minh của hắn, xem hắn có tìm được cô không.
Rồi thì cũng kiệt sức.
Lưu Y Tuyết chỉ biết nhìn về phía phát ra tiếng nói của hắn.
Ý thức dần rời xa cô, thay vào đó là một màn đêm tối tăm.
Khải Minh Kiệt, đặt cả mạng sống của tôi cho anh..