Sau khi ăn trưa, Khải Minh Kiệt, Lưu Y Tuyết và Vương Mặc Thoại cùng chơi đùa.
Nói vậy thôi chứ chỉ có cô và anh chơi, chứ hắn thì quan tâm gì chứ.
Cô kéo đâu thì đi đó thôi, bảo chơi cùng thì lúc nào cũng chối đây đẩy.
Chúng ta đã có một Lưu Y Tuyết 'mới', người rất hay phá hoại nhà cửa.
Nay lại có thêm một Vương Mặc Thoại - Người thậm chí còn phá hoại hơn cô.
Chỉ trong một buổi chiều, căn biệt thự mới này lại trở thành một mớ hỗn độn.
Vì không chịu được sự bẩn thỉu nên Khải Minh Kiệt lại kéo hai người sang một biệt thự khác, để căn biệt thự vừa ở kia cho trợ lí Lâm dọn.
Tối đến, bọn họ quyết định đi ăn ở ngoài, phòng trường hợp ai đấy lại làm nổ thêm một căn biệt thự khác.
Chiếc xe Mecerdes đen tuyền dừng lại ở một nhà hàng sang chảnh.
Hai người đàn ông xuống xe trước, rồi mở cửa cho người phụ nữ xuống sau.
Cả ba đều toát lên khí chất quý tộc, ai ai cũng nhường đường khi họ đi đến.
Cả ba lên tầng, họ vào phòng VIP đã được đặt sẵn.
Lưu Y Tuyết ngồi vào chỗ liếc nhìn xung quanh.
Nơi này ngoài 'xa hoa' ra thì cô không nghĩ ra bất cứ một từ nào khác để diễn đạt.
Khắp nơi nào là mạ vàng, kim cương vụn...!Rát đầy lên tường.
Chiếc đèn chùm lấp lánh được làm bằng những khối đá quý trong suốt, treo lơ lửng trên trần.
Sau khi gọi món, cả ba quay sang trò chuyện.
Không khí bắt đầu được hâm nóng, Vương Mặc Thoại lại lật mặt.
"Tiểu Thoại.
Nãy giờ nói chuyện với phục vụ, mặt anh lạnh tanh như băng.
Sao chưa chi bánh đã lật sang mặt vui vẻ rồi?" Lưu Y Tuyết lắc lắc ly rượu trước mặt, tay chống cằm.
Vương Mặc Thoại liền cười cười, nói: "Tôi không nỡ dùng mặt lạnh tanh để nói chuyện với người đẹp như em."
Ở một góc bàn đó, khí lạnh cứ vậy lan tỏa, cho đến khí căn phòng ngập trong không khí ngột ngạt.
"Nói về mặt lạnh, kia mới là tảng băng nghìn năm." Lưu Y Tuyết gật đầu, tán thành với ý kiến của Vương Mặc Thoại.
"Tốt nhất cậu ngậm miệng vào." Bị Khải Minh Kiệt liếc xéo, Vương Mặc Thoại giơ tay, nhún vai.
"Tôi khen vợ cậu cũng là sai sao?"
"Vợ tôi đẹp, không cần cậu khen."
"Trên đời còn lí lẽ không vậy?" Vương Mặc Thoại nhăn mặt, "Nói chuyện cái kiểu thiếu logic này tôi xin khiếu."
Lưu Y Tuyết đưa ly rượu lên, nhấp môi.
"Đời này rất nhiều lí lẽ, chỉ là nó vô dụng đối với Khải đại tổng tài."
Vương Mặc Thoại giơ ly rượu về phía Lưu Y Tuyết, "Em nói quá đúng."
Cả hai cụng ly, một hơi uống cạn.
Sắc mặt của ai đấy lại sầm sì.
Được một lúc, cánh cửa phòng bỗng chốc bật mở, tiếng của người phục vụ vang lên: "Quý khách, xin mời ra ngoài!"
Trước cửa, bóng dáng của ba người hiện lên.
Người phụ nữ trẻ tuổi trong số đó, cất tiếng kiêu ngạo.
"Phòng này là của bổn đại tiểu thư Lưu gia ta, khôn hồn thì mau cút ra ngoài."
Phía sau, một người phụ nữ cùng một người đàn ông trung niên đứng sau với vẻ quý tộc, tôn lên sự sang trọng của cả ba.
Lưu Y Tuyết ngước lên nhìn.
Chẳng phải cô là đại tiểu thư Lưu gia sao?
Vương Mặc Thoại đặt ly rượu lúc này đã rỗng xuống bàn, khoanh tay trước ngực, lấy lại vẻ mặt lanh tanh của Vương thiếu gia.
"Đại tiểu thư Lưu gia còn ở đây, mà có kẻ dám khoác lác rồi sao?"
"Khoác lác? Đại tiểu thư Lưu gia chính là tôi.
Anh là ai mà dám nói tôi khoác lác?" Cô gái vênh mặt.
Vương Mặc Thoại đang định đuổi họ ra, Lưu Y Tuyết liền ngăn lại.
Nếu cô nhớ không nhầm, đây chính là cô em gái cùng cha khác mẹ yêu quý của cô đây mà.
Lưu Y Tuyết đứng dậy, tiến đến chỗ Lưu Tiểu Linh, lúc này vẫn đang khoanh tay trước ngực lên mặt.
Cô nở một nụ cười tươi, "Lâu rồi không gặp, em gái yêu quý."
Người phụ nữ và người đàn ông ở phía sau ngước lên nhìn.
Sắc mặt họ bỗng chốc hoảng sợ, rồi rất nhanh lấy lại vẻ điềm tĩnh.
Người phụ nữ cao ngạo, "Thì ra là Y Tuyết đây mà.
Còn chắn đường ở đó làm gì, mau đưa chúng ta vào trong.
Phận làm con mà để cha mẹ đứng nãy giờ à?"
Lưu Y Tuyết lúc này mới ngẩng đầu lên, lạnh giọng.
"Bà không phải mẹ tôi."
"Ranh con, dám hỗn láo với mẹ mày thế hả?" Người đàn ông ở phía sau giơ tay, tát Lưu Y Tuyết.
Bàn tay còn chưa vươn tới nơi, tiếng kêu của ông ta đã vang lên chói tai.
"Chán sống à?"
Lưu Tiểu Linh và Lương Khả Man nhìn người đàn ông đang bẻ tay Lưu Xuân Thương, mặt họ tái mét.
Lưu Xuân Thương giật tay ra, trợn mắt nhìn kẻ nào cả gan bẻ tay mình.
Ông lớn tiếng, quát.
"Mày có biết tao là ai không? Mày không muốn sống nữa à?"
"Người không muốn sống là ông đấy.
Dám quát Khải đại tổng tài?" Lưu Y Tuyết khoác tay Khải Minh Kiệt.
Lưu Xuân Thương nhìn gương mặt của hắn, mặt ông đen như đít nồi.
Ông liền dịu giọng.
"Con rể, thì ra là con!"
Khải Minh Kiệt giật khỏi tay Lưu Xuân Thương, đanh mặt.
"Tôi không phải con rể của ông.
Động đến vợ tôi, ông chán sống thì sủa một câu.
Tuổi này chết được rồi."
Lương Khả Man ở đằng sau, lên tiếng bênh vực.
"Khải Minh Kiệt, con là cậu rể của chúng ta, sao lại đi rủa bố vợ?"
Lưu Tiểu Linh lúc nãy cao ngạo bao nhiêu, bây giờ khúm núm bấy nhiêu.
Cô ta bày ra vẻ mặt ngây thơ như thường lệ.
"Anh rể, anh không nên hỗn xược với bố như vậy.
Chị Tuyết đã xui anh dại dột sao?"
"Em gái à, có cần phải vứt liêm sỉ nhanh thế không.
Giây trước như chó dại, giây sau đã là thỏ con.
Không thấy ngượng sao?" Lưu Y Tuyết bất mãn, ai bảo cô ả nói cô xui dại Tiểu Kiệt.
Lưu Tiểu Linh trong lòng thì căm phẫn, ngoài mặt vẫn là vẻ dễ thương.
"Chị, sao chị lại nói vậy? Em có làm chị phật lòng, chị cũng đừng dùng quyền uy của Khải tổng để uy hiếp bố mẹ chứ! Thất đức lắm!"
"Oh, thì ra cô vẫn biết thất đức viết thế nào.
Không biết mấy bức ảnh này từ đâu ra nhỉ? Rầm rộ trên diễn đàn trường đấy." Vừa nói, Lưu Y Tuyết vừa vung một đống những bức ảnh Lưu Tiểu Linh cùng rất nhiều người đàn ông khác nhau đang trong trạng thái không được 'ngây thơ' như vẻ bề ngoài của ả cho lắm.
Lương Khả Man nhặt những bức ảnh lên, nhăn mặt.
"Tiểu Linh? Con..."
Lưu Tiểu Linh nhìn vào những bức ảnh trên Lương Khả Man, mặt cô ta tái đi.
"Bậy bạ! Làm gì có chuyện này!" Rồi cô ta quay sang chỉ tay vào mặt Lưu Y Tuyết, "Chị đã làm gì!?"
Khải Minh Kiệt định bẻ ngón tay không yên phận kia, thì Lưu Y Tuyết ngăn hắn lại, trên môi nở một nụ cười tươi.
Rồi cô quay sang, cầm lấy ngón tay đó, bẻ đến nghe cả tiếng xương kêu, môi vẫn nở nụ cười.
Lưu Tiểu Linh hét lên đau đớn, vùng khỏi bàn tay Lưu Y Tuyết.
Lương Khả Man ôm cô ta vào lòng, Lưu Xuân Thương thì quát lên.
"Sao mày dám làm thế? Con bé là em gái mày đấy! Cậy làm Khải thiếu phu nhân thì thích làm gì cũng được à? Cũng chỉ là một con quạ thôi!"
Lưu Y Tuyết đưa tay, vuốt ve khuôn mặt điển trai của Khải Minh Kiệt.
"Tôi là quạ, làm được Khải thiếu phu nhân.
Ông làm phượng hoàng, làm được cái thá gì?".