Tổng Tài Lạnh Lùng Sủng Vợ Yêu Tận Trời


19 năm trước....!
"Là la lá la...." giọng hát vu vơ của một cô bé tầm 6 tuổi cất lên.

Cô bé mặc một chiếc đầm tay ngắn màu xanh lam.

Màu yêu thích của cô bé.

Màu xanh của chiếc đầm làm tôn lên làn da trắng trẻo và khuôn mặt vô cùng xinh xắn, mái tóc dài màu đen suôn mượt của cô.

Cô bé đang đi dạo trong vườn nhà của mình thì bỗng nhiên cô dừng lại trước cây lê.

Cô chớp chớp đôi mắt long lanh trong sáng tò mò nhìn người đang nằm ngủ bên cạnh gốc cây.

Là một cậu bé khoảng 7 tuổi.

Cậu cũng có một làn da trắng.

Đôi mi dài cong vút, một chiếc mũi cao và đôi môi đỏ mọng.

Gương mặt khi ngủ vô cùng đẹp trai.

Tuy tuổi nhỏ nhưng trên người toát lên một sự lạnh lùng, một khí chất vương giả.

"Này anh gì ơi? Tại sao lại ngủ ở đây?" Cô bé tới gần và ngây thơ hỏi.

Không một câu trả lời...!"Này, anh thức dậy đi?" Cô bé ngồi xuống bên cạnh, nhìn chăm chăm vào cậu bé và lại tiếp tục hỏi.

Bỗng đôi mắt của cậu bé từ từ mở ra.

Do ánh sáng mặt trời len lói qua kẽ lá chiếu xuống mặt cậu bé nên cậu phải đưa tay che mắt mình để thích nghi với ánh sáng.

Bắt gặp trước mắt mình là một cô bé vô cùng xinh xắn.

Cậu bé nhíu mài ngồi dậy.

Ánh mắt nghi hoặc nhìn cô bé trước mặt "Cô là ai?"
"Em là Thẩm Yên Nhi! Anh trai tên gì? Tại sao anh lại ngủ ở đây?" Cô bé chớp chớp đôi mắt, lanh lợi trả lời.

"Tôi là Dươ..."
"Thiếu gia, cuối cùng tôi cũng tìm thấy cậu rồi! Cậu làm gì ở đây? Ông bà chủ rất lo lắng cho cậu đấy!" Từ đằng xa một người đàn ông lớn tuổi bước nhanh về phía họ.

"Lão Trần! Cháu chỉ muốn ngủ một chút thôi! Trong đó rất ồn ào!" Cậu bé thấy ông liền đứng dậy, phủi đất trên người và đưa tay kéo cô bé đứng dậy.

"Em cảm ơn!" Cô bé tươi cười nói tiếng cảm ơn khi cậu bé đưa tay kéo mình đứng dậy.

Đây là phép lịch sự với người khác mà cô bé được dạy từ mẹ của mình.

Cậu bé hơi ngây người, gương mặt hơi ửng đỏ trước nụ cười của cô bé.

"Thẩm tiểu thư?" Người được gọi là Lão Trần khi nhìn thấy Thẩm Yên Nhi thì hơi ngạc nhiên.

Cô bé tò mò khi người đàn ông đó biết cô "Dạ? Ông là...?"
Tôi là quản gia của Diệp gia, tiểu thư cứ gọi tôi là Lão Trần.

Ông như sực nhớ gì đó rồi nắm tay cậu bé "Thiếu gia! Chúng ta phải về rồi, ông bà đang rất lo lắng cho cậu."
"Vâng" cậu bé đáp lạnh lùng nhưng thể hiện sự tôn trọng.

Cả hai bước đi nhưng sau đó cậu bé quay người lại nói lớn với người sau lưng "Thẩm Yên Nhi phải không? Anh sẽ nhớ tên em! Sau này chúng ta sẽ gặp lại!"
#HanMocHi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui