Sáng hôm sau...!
Thẩm Yên Nhi mở đôi mắt mệt mỏi sau trận hoan ái kịch liệt tối hôm qua.
Người nào đó vẫn còn đang ngủ say bên cạnh.
Dương Hàn Thiên như một con mãnh hổ không biết mệt mỏi là gì.
Anh hành hạ cô đến tận 3 giờ sáng mới kết thúc.
"Ôi, cái lưng của tôi!" Thẩm Yên Nhi đỡ cái lưng đau nhức từ từ ngồi dậy.
Cô ngồi yên khoảng mười lăm phút rồi mới chuẩn bị xuống giường.
Nhưng đúng lúc đó Dương Hàn Thiên đưa tay ôm eo kéo cô vào lòng, giọng nói hơi khàn khàn vì mới tỉnh ngủ "Còn sớm sao không ngủ thêm chút nữa?"
"Anh còn dám nói?" Thẩm Yên Nhi hậm hực kéo tay anh ra khỏi người mình.
Dương Hàn Thiên tựa đầu lên vai cô và ôm càng chặt hơn "Còn giận?"
"Ai thèm giận loại người như anh.
Xâm phạm quyền riêng tư bất hợp pháp!" Thẩm Yên Nhi liếc xéo anh, nhéo vào cái tay đang không an phận trên
người mình.
"Đau!" Dương Hàn Thiên hít một ngụm khí lạnh, buông cô ra.
Thẩm Yên Nhi cười như không cười quay mặt lại nhìn anh, trên mặt đầy sự khinh bỉ "Đáng đời tên đáng ghét"
Dương Hàn Thiên thấy nét mặt của cô ánh mắt xẹt qua tia ranh mảnh.
Anh đưa tay chế trụ cái ót của Thẩm Yên Nhi sau đó cắn mạnh lên môi cô một cái.
"Ưm...!Đau!" Thẩm Yên Nhi nhíu mày đẩy anh ra "Anh là chó à! Sau thích cắn tôi thế?"
Tôi học theo em thôi mà.
Ngày đầu tiên gặp lại không phải em cắn tôi trước sao?" Dương Hàn Thiên nhếch môi nhìn người phụ nữ trước mặt.
Thẩm Yên Nhi nhớ lại buổi tối hôm trước, chính xác mà nói thì cô là người cắn môi anh trước.
Sau đó lại nhìn gương mặt người thần căm phẫn kia, cô nghiến răng nghiến lợi nở nụ cười lạnh thấu xương "Dương Hàn Thiên, anh giỏi lắm!"
Nụ cười của Dương Hàn Thiên càng sâu hơn, ánh mắt đầy sự khiêu khích "Cảm ơn vợ quá khen"
"Không cần khách sáo" Thẩm Yên Nhi nở nụ cười quỷ dị khiến ai nhìn thấy đều phải phát run.
Nhưng Dương Hàn Thiên không hề tỏ ra một chút sợ hãi gì trước nụ cười của cô.
"Em làm tấm hình ấy khi nào?" Đột nhiên Dương Hàn Thiên mở miệng nói về chuyện tấm hình.
Thẩm Yên Nhi nhíu mày nhớ lại tối hôm qua, người nào đó đã xem trộm điện thoại của cô "Liên quan gì tới anh?"
"Tôi là chồng em" Dương Hàn Thiên trở về gương mặt lạnh lùng hằng ngày.
"Chồng thì sao.
Tôi lại không muốn nói!" Thẩm Yên Nhi ngồi dậy nhặt quần áo từ dưới giường lên rồi mặc vào.
"Tôi lại rất muốn biết!" Dương Hàn Thiên hứng thú nhìn chăm chú cô mặc từng món đồ lên người.
Thẩm Yên Nhi thấy vậy trên mặt hiện lên tầng đỏ ửng, mặc quần áo với tốc độ nhanh nhất có thể "Biến thái! Nhìn cái gì mà nhìn!"
"Trên người em có chổ nào mà tôi chưa thấy qua.
Đừng ngại!" Dương Hàn Thiên cười như không cười nhìn cô.
Thẩm Yên Nhi nghe vậy liền cầm cái gối ném vào người của tên nào đó sau đó nhanh chóng xuống giường "Không biết xấu hổ"
Dương Hàn Thiên nhanh tay chụp được cái gối rồi ném sang một bên.
Chưa kịp phản ứng đì đống đồ tối qua anh mặc lại bay thẳng vào mặt anh.
Thẩm Yên Nhi thấy thế nhịn cười không được "Haha...haha.
Anh có thể tránh một lần nhưng không tránh được lần hai đâu"
"Thẩm...Yên...Nhi!" Dương Hàn Thiên sa sầm mặt, khí lạnh tỏa ra từ người anh vô cùng đáng sợ.
"Tôi giúp anh lấy đồ thôi mà" Thẩm Yên Nhi làm vẻ mặt như không biết gì, cô cố gắng nhịn cười.
Nhanh chân chạy vào phòng tắm.
Nhưng làm sao cô nhanh chân bằng Dương Hàn Thiên.
Cô chưa tới được cửa phòng tắm thì lại bị Dương Hàn Thiên bế lên đi về phía giường.
Thẩm Yên Nhi cả kinh.
Đến khi lấy lại ý thức thì bản thân đã nằm trên giường từ lúc nào.
Đối mặt là đôi mắt lạnh lùng sắt bén của Dương Hàn Thiên.
"Tối qua chưa thỏa mãn được em, hửm?" Dương Hàn Thiên nâng cằm cô lên buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình.
"Nào có nào có" Thẩm Yên Nhi cười trừ đưa tay đẩy anh ra.
"Nhưng tôi lại thấy tôi chưa đủ thỏa mãn em" Dương Hàn Thiên nhếch môi sau đó nhanh chóng phủ lên đôi môi của cô.
Quần áo của Thẩm Yên Nhi một lần nữa rời khỏi cơ thể cô.
Không biết qua bao lâu anh mới buông tha cho cô.
Đến khi Thẩm Yên Nhi tỉnh lại thì đã là chuyện của buổi chiều.
Cô đỡ cái lưng vô cùng đau nhức của mình đi xuống cầu thang thì gặp Phong Kỳ Minh, Bạch Thiên Lãnh, Hạ Tử Băng và Đoàn An Hy đã đến từ lúc nào.
Đoàn An Hy đưa mắt nhìn thấy Thẩm Yên Nhi thì đứng lên chạy về phía cô "Yên Nhi, cậu không sao chứ.
Từ hôm đó tới giờ mình chưa đi thăm cậu được nữa"
"An Hy, sao bọn cậu đến đây? Có chuyện gì à?" Thẩm Yên Nhi từ từ bước xuống, cố tỏ vẻ không sao nhưng phần lưng thì vô cùng đau.
Cô thầm rủa trong lòng "Tên Dương Hàn Thiên chết tiệt.
Chắc chắn tôi sẽ ngược chết anh"
Nghe giọng của Đoàn An Hy, mọi người đều đưa mắt về phía cầu thang.
"Tỉnh rồi? Qua đây" Dương Hàn Thiên liếc nhìn Thẩm Yên Nhi ý bảo cô lại đây.
"Em dâu tỉnh rồi đấy à" Bạch Thiên Lãnh cười cười,ánh mắt xẹt qua tia giảo hoạt.