Rất nhanh Phong Thừa Trạch đã cầm chùm chìa khoá tới trước cửa phòng ngủ của Giản Tích Nhu, không nhanh không chậm đưa chìa vào ổ khóa và mở cánh cửa trước mắt ra.
Nhìn thấy hắn mở cửa phòng mình bước vào cô bất ngờ mở to mắt nhìn, sốc tới mức đơ người mất vài giây.
“Sao… sao anh lại có chìa khoá phòng tôi?”
Giản Tích Nhu nhìn dáng người cao lớn đứng trước cửa phòng mình thì không khỏi giật mình, hắn vào được đây không phải là đêm nay cô tới số rồi sao?
“Đây là nhà tôi, tôi muốn vào phòng nào mà không được?” Hắn nói với giọng thản nhiên, chân không nhịn được mà bước vào phòng cô sau đó tiện tay đóng cửa phòng và chốt lại.
Nhìn thấy hành động của Phong Thừa Trạch cô không khỏi toát mồ hôi hột.
Không phải là đêm nay hắn định “làm thịt” cô đấy chứ?
“Anh… chẳng phải anh nói đợi tôi hai tháng sao?”
Giản Tích Nhu thấy hắn đang tiến lại gần mình thì lùi lại muốn bỏ chạy nhưng hắn lại nhanh tay hơn, phút chốc đã bế được cô trên tay tiến lại chiếc giường ngủ trong phòng.
“Tôi có nói sao?” Hắn nhếch môi cười nhạt, sau đó đặt cô lên giường.
Cảm nhận được sự êm ái dưới lưng Giản Tích Nhu chợt cảm thấy được sự nguy hiểm đang tới gần, ngồi bật dậy muốn trốn thoát khỏi hắn nhưng lại không thể.
Phản xạ của Phong Thừa Trạch quả thực không tồi.
Khi thấy cô ngồi dậy đã nhanh chóng đè cô lại dưới thân sau đó cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, nụ hôn này mãnh liệt chẳng kém gì nụ hôn trước đó thậm chí còn có phần táo bạo hơn.
Lưỡi hắn luồn lách khắp nơi trong khoang miệng cô hút lấy mật ngọt trong đó, đắm chìm mà thưởng thức.
Hắn bá đạo đóng chiếm nơi đó khiến thân thể cô mềm nhũn, không còn chút sức lực nào phản kháng đành mặc hắn làm càn.
Tay hắn cũng chẳng yên phận mà mò mẫm khắp nơi trên cơ thể của Giản Tích Nhu khiến cô run lên bần bật.
“A… đừng chạm vào chỗ đó!”
“Á anh đừng!”
Bị hắn động chạm vào những nơi nhạy cảm khiến mặt cô đỏ bừng.
Không phải hắn chưa từng yêu đương sao? Sao lại có kinh nghiệm phong phú như vậy?
Phong Thừa Trạch không hề nể mặt cô, ra sức trêu đùa thân thể nhỏ bé vì chịu sự kích thích của mình mà trở nên ửng hồng.
Hắn từng chút từng chút một cởi bỏ toàn bộ quần áo trên cơ thể cô, một tay bao lấy một bên gò bồng mà xoa nắn không chút kiêng kị, tay còn lại đã nhanh chóng tìm tới nơi bên dưới mà trêu chọc.
Bàn tay to lớn của hắn liên tục vân vê đỉnh hồng trước ngực, nụ hôn của hắn rời dần từ môi xuống đến cần cổ trắng ngần, xương quai xanh và cuối cùng rơi trên đỉnh hồng còn lại ra sức mà cắn m.út.
Bên dưới nơi tư mật, hắn xoa nhẹ hai bên cánh hoa khiến chúng tiết ra mật dịch sau đó thẳng thừng đưa ngón tay vào bên trong thăm dò.
Từng thớ thịt trong cô do vật thể lạ vừa tiến vào liền co bóp dữ dội ngậm chặt lấy ngón tay Phong Thừa Trạch khiến hắn thoả mãn không thôi.
Xem ra, ngoài hắn thực sự chưa có ai động vào cô!
Phong Thừa Trạch nở một nụ cười gian, bàn tay bên dưới lại gia tăng lực khiến cô thở dốc miệng nhỏ liên tục tiết ra mật dịch khiến việc di chuyển của hắn trở nên dễ dàng hơn.
“Em… giúp tôi cởi đồ!” Hắn ranh mãnh lựa lúc cô đang chìm trong sự kích tình mà mở miệng dụ dỗ.
Cơ thể cô đang được lấp đầy bởi ngón tay hắn thì hắn bất chợt rút ra hại cô thấy trống rỗng lạ thường, một cảm xúc mà cô chưa bao giờ có!
Khi nghe thấy câu nói đó của Phong Thừa Trạch, ánh mắt cô có chút chấn động sau đó ngoan ngoãn nghe lời hắn, có lẽ trong tim cô hắn đã có một vị trí nhất định.
Bàn tay nhỏ bé của Giản Tích Nhu đưa lên cổ áo hắn sau đó gỡ bỏ từng nút áo, đến nút cuối cùng hắn mất kiên nhẫn tự mình cởi ra rồi không thương tiếc mà ném xuống đất.
Phong Thừa Trạch cười xấu xa rồi nắm lấy cổ tay cô đưa tới thắt lưng của mình, nhẹ giọng dụ dỗ: “Em giúp tôi cởi nốt thắt lưng, tôi liền giúp em thoải mái?”
Có lẽ vì cơ thể đang cảm thấy trống rỗng không thoải mái, khi nghe thấy lời dụ dỗ của hắn cô liền cúi đầu nghe lời cởi thắt lưng cho ai kia.
Khổ nỗi Giản Tích Nhu chưa từng cởi vật này bao giờ, làm cả buổi không xong nên uỷ khuất ngẩng lên nhìn hắn.
“Cái này khó cởi quá, tôi không làm được!”
Khi nghe thấy giọng nỉ non của cô, hắn chỉ cười xấu xa sau đó đích thân dạy cô cách cởi thắt lưng tinh xảo của hắn.
Phong Thừa Trạch cầm lấy tay cô sau đó nhấn lên nút nhô lên cạnh khoá kim loại, thắt lưng của hắn sau đó nhanh chóng được mở ra.
Âm thanh trêu ngươi vang lên khe khẽ bên tai mình, Giản Tích Nhu đưa tay vòng lên cổ anh khẽ thủ thỉ: “Anh nhẹ… nhẹ thôi nhé! Tôi… sợ đau.”
Biết chắc đêm nay cô có làm thế nào cũng không thoát được nên đành nhỏ giọng mong hắn nhẹ nhàng.
Ai kia nghe thấy chất giọng mềm mại của cô bên tai thì khẽ cười, cắn nhẹ lên tai cô một cái sau đó tiếp tục công việc của mình..