“Tớ… tớ có nhiều biểu hiện giống mang thai lắm, sợ là thực sự có rồi.” Giọng Giản Tích Nhu run run càng làm cho Phó Nghệ Giai lo lắng.
Im lặng một hồi, Nghệ Giai mới lên tiếng.
“Cậu nói rõ biểu hiện cho tớ xem nào.” Nghệ Giai vừa nói vừa đẩy bệnh án đang xem qua một bên, nghiêm túc lắng nghe.
Nếu thực sự cô bạn này của cô có bầu, vậy há chẳng phải chỉ còn một mình cô bơ vơ sao.
“Cậu biết tớ thích cá mà…” Nói nửa chừng Giản Tích Nhu dừng lại.
Nghe tới đây, Phó Nghệ Giai liền hiểu luôn.
“Nay cậu ngửi thấy mùi tanh liền buồn nôn sao?” Nghệ Giai cau mày.
Quả thật, biểu hiện này cũng có chút giống ốm nghén khi mang bầu.
“Đúng rồi, dạo này tớ còn thích ăn chua nữa.” Giản Tích Nhu nghiêm túc nói với Nghệ Giai.
Dù sao cô cũng là bác sĩ, chút biểu hiện này đương nhiên cô sẽ biết.
Chỉ là… muốn xác nhận lại với Nghệ Giai cho chắc.
“Cậu tới đây đi, tớ làm kiểm tra cho cậu.” Nghệ Giai vừa nói vừa đứng lên ra khỏi phòng.
Đang yên đang lành cô bạn của cô báo một tin tức khổng lồ như thế, thực sự làm cô có chút choáng ngợp.
Ngay khi cô bước ra khỏi phòng, vô tình va phải Mạc Lâm Thành.
“Cho hỏi, cô có phải bác sĩ Phó Nghệ Giai không?” Mạc Lâm Thành nhìn người đang ở trong lòng mình, biết rõ đã tìm được nhưng vẫn cố tình hỏi.
Lúc này Phó Nghệ Giai đang xoa xoa cái mũi của mình, trong lòng thầm oán trách cơ ngực của tên này thật cứng.
“Phải, tôi là bác sĩ khoa sản Phó Nghệ Giai.” Nghệ Giai theo bản năng lùi lại vài bước nhìn rõ người trước mặt.
Cmn! Vậy mà cô lại đụng phải công tử đào hoa bậc nhất cả nước!
“À, Thừa Trạch bảo tôi tới đây chuẩn bị một chút trước khi chị dâu vào kiểm tra.” Anh ta đút tay vào túi quần, ánh mắt dừng trên gương mặt của cô.
Nhận thấy ánh mắt của anh, cô bất giác rùng mình.
Tên này tự dưng nhìn cô chăm chú như vậy làm gì?
“Phong Thừa Trạch sao?” Cô hỏi lại anh.
“Phải.” Mạc Lâm Thành chỉ đáp lại duy nhất một từ.
Hiện tại, anh ta đang chú tâm nhìn người con gái trước mặt.
Quả thật, người con gái này cũng có chút… mê người đó.
“Cảm phiền anh đừng nhìn tôi bằng con mắt háo sắc đó, bằng không tôi liền tống cổ anh ra ngoài.” Phó Nghệ Giai lạnh lùng nói sau đó quay lưng bước đi.
Khí chất này, anh ta rất thích!
……
Khi tới bệnh viện, hắn trực tiếp bế cô vào trong dưới con mắt của rất nhiều người.
Giản Tích Nhu thấy vậy thì đỏ mặt, tên này quả thực càng ngày càng phô trương.
“Anh thả em xuống, anh không muốn em sau này đi làm nữa sao?” Giản Tích Nhu phản kháng, liên tục đánh vào ngực hắn.
Nếu cứ tiếp tục như này, mấy hôm nữa cô đi làm có khi được fan nữ của hắn tiễn xuống hoàng tuyền luôn mất.
Phong Thừa Trạch vẫn rất bình thản, tiếp tục bế cô đi tìm Phó Nghệ Giai.
Đi đến phòng làm việc của Nghệ Giai, hắn giật mình khi nhìn thấy cảnh trước mắt.
Tên này, làm việc tốc độ thật.
Mạc Lâm Thành lúc này đang ép Phó Nghệ Giai vào tường, gương mặt gần nhau thân mật.
Không phải… tên này định cua bạn cô đấy chứ?
“Mạc… Lâm… Thành!” Giản Tích Nhu gằn giọng gọi tên anh ta.
Giao Nghệ Giai vào tay ai thì giao, cô nhất quyết không giao Nghệ Giai vào tay tên trăng hoa này được!
“Chị dâu!” Nghe thấy giọng cô, Mạc Lâm Thành lập tức thả Nghệ Giai ra.
Phó Nghệ Giai lúc này mặt đã đỏ ửng, đây là lần đầu tiên cô bị nam nhân ép vào tường!
Phong Thừa Trạch lúc này đã đặt cô đứng xuống đất, bản thân đi đến bên cạnh Mạc Lâm Thành đang đứng ngây ngốc.
“Sao? Nói anh nghe có phải chú ưng con gái nhà người ta rồi không?” Ý cười trong câu nói của hắn không hề che giấu.
Mạc Lâm Thành bị hắn hỏi liền đấm nhẹ cho hắn một cái, người anh em này của anh ta quả thực quá thẳng thắn.
“Hơi hơi có ý đồ.” Mạc Lâm Thành cũng không giấu giếm, trực tiếp thừa nhận.
Mạc Lâm Thành xưa nay vốn dĩ trăng hoa, còn chưa biết nếm mùi yêu thật lòng là gì.
Tình hình này có vẻ như anh ta chuẩn bị nối gót người anh em của mình, yêu từ cái nhìn đầu tiên.
“Hơi cái gì, có thì nói luôn.” Giọng Phong Thừa Trạch đầy vẻ trêu chọc.
Tên bạn này của hắn cũng đến lúc yêu đương cẩn thận rồi, không yêu đương nữa thì chắc cô đơn tới già.
“Thì có.” Lần này, Mạc Lâm Thành trực tiếp thừa nhận.
Anh ta biết thừa tính của hắn, không thừa nhận e là sẽ bị hỏi đến khi thừa nhận thì mới dừng lại.
Phong Thừa Trạch cười đắc ý.
Cuối cùng bạn hắn cũng đến lúc phải nếm trải sự đời rồi.
“Sao? Định theo đuổi như nào đây?” Hắn kéo Mạc Lâm Thành ngồi xuống ghế gần đó, tranh thủ tâm tình khi vợ đang khám.
Mạc Lâm Thành im lặng một hồi.
Quả thật, anh ta chưa nghĩ đến việc nên tán đổ con gái nhà người ta như thế nào.
Phong Thừa Trạch vừa nhìn liền biết tên bạn ngốc này của hắn chưa nghĩ đến việc này, mi mắt giật giật.
Hắn thực sự quá là bất lực rồi!